
Suốt những năm học mẫu giáo và cấp 1, mình chơi với rất nhiều bạn bè, hay nói chính xác là nhiều nhóm bạn bè, nhưng nói chung ấn tượng đọng lại cũng không có gì sâu đậm lắm, ngoại trừ vài chuyện sau:
- Hồi học mẫu giáo, ngày đầu tiên đi học, mình là đứa khóc to nhất lớp nên được cô giáo cho làm lớp trưởng, mở đầu cho “16 năm kinh nghiệm” làm lớp trưởng của mình.
- Trò chơi mà mình và các bạn gái thích chơi nhất hồi năm lớp lá là mặc áo đầm rồi đứng xoay tròn, thi coi áo đầm của ai xòe rộng và bay cao hơn, ak ak
- Điều làm mình xấu hổ nhất là hồi năm lớp 3, mình đã cố tình nhắc sai cho bạn Hoàng An lúc bạn đó bị đứng lên trả bài, để cho cả lớp cười chơi. Nghĩ lại thấy mình dzô dziên thiệt.
- Điều làm mình bực mình nhất là đầu năm lớp 4, mình bị ông thầy chê “đọc bảng cửu chương chậm hơn bạn Anh Thư” (là nhỏ bạn học giỏi nhì trong lớp). Tại vì nó học thuộc lòng, còn mình vừa đọc vừa cộng nhẩm mà, suốt năm học lớp 3 mình toàn được cô giao cho đi kiểm tra các bạn chứ cô có kiểm tra mình lần nào đâu!
- Điều làm mình tự phục mình nhất là hồi năm lớp 5, trong lớp có nhỏ bạn tên Mỹ Dung rất là ghét mình, nó hay bảo mình nhà giàu, học giỏi, chức to nên rất chảnh, hay đi nói xấu mình với các bạn bè khác. Mình cũng rất ghét nó, nhưng mình không thèm nói xấu nó bất cứ điều gì. Đến ngày sinh nhật mình, mình đã làm một chuyện rất đơn giản nhưng làm cho bạn bè xung quanh vô cùng bất ngờ, đó là gửi thiệp mời nó đi dự sinh nhật. Nhận được thiệp mời, nó bất ngờ, rồi sau đó vui ơi là vui, đi khoe tùm lum: “Diễm My mời tui đi ăn sinh nhật nè!”. Khỏi phải nói cũng biết, từ đó về sau nó trở nên vô cùng vui vẻ với mình, gặp bạn bè thì thay vì nói xấu lại khen mình tùm lum, hehe
Nghĩ lại thấy có lẽ hồi đó mình “đắc nhân tâm” hơn bây giờ, bây giờ “tham sân si” nhiều hơn nên không làm được những điều hay ho như thế nữa. Hay tại vì hồi đó còn nhỏ nên mọi người sống đơn giản hơn, Mỹ Dung tuy ghét mình nhưng chỉ ghét chung chung thế thôi chứ không có vấn đề gì mâu thuẫn sâu sắc về quyền lợi, nên dễ dàng “hóa dữ thành lành”?
Cấp 2 thật sự là khoảng thời gian tươi đẹp và đáng nhớ nhất trong suốt quãng đời đi học của mình mà tại đó, mình gặp được 1 người bạn “tâm đắc” ngàn năm có một: Quỳnh.
Quỳnh tỏ ra là đứa sớm nổi bật ở trong lớp học mới, vừa là thủ khoa thi tốt nghiệp tiểu học, vừa xinh đẹp lại hát hay, đàn giỏi. Khỏi phải nói ngay từ phút đầu tiên gặp Quỳnh mình đã “mê mẩn” con bé này đến mức nào rồi. Nhưng tính mình kỳ lắm, vừa mê mẩn lại vừa tự cao và ghen tị, nên không chịu làm quen với nó trước, cứ thỉnh thoảng lại liếc liếc gườm gườm nó mà thôi. Cũng may là nó cũng “để ý” tới mình, chắc là vì mình to con nhất lớp, nó chủ động đến làm quen và nói chuyện với mình. Càng nói chuyện hai đứa càng phát hiện ra nhiều điểm tương đồng đến lạ kỳ, rồi thân nhau, rồi thành “cặp bài trùng” lúc nào chẳng biết.
Ở nhà Quỳnh có tên gọi là Gấu Bông. Từ ngày quen Quỳnh mình có thêm tên là Gấu Trắng. Gấu Bông và Gấu Trắng được Gấu Mẹ may cho những chiếc kẹp tóc giống nhau, thế là mỗi ngày đi học hai đứa lại dùng kẹp tóc giống nhau, theo quy ước thứ hai màu đỏ, thứ ba màu vàng, v.v…
Gấu Bông thích màu hồng và màu trắng. Gấu Trắng lại thích màu vàng và màu hồng. Nhưng không sao, quan trọng là khi cùng nhìn những món đồ bày ra, lúc nào hai đứa cũng cùng lựa chọn một thứ giống nhau. Lưu ý là lựa chọn cùng lúc nhé, tức là cả hai cùng chỉ vào món đồ đó, chứ không phải đứa trước đứa sau rồi đứa này bắt chước đứa kia đâu. Cùng chỉ vào món đồ rồi cùng bật cười, mình đúng là trời sinh một đôi mà.
Cũng may là Gấu Bông và Gấu Trắng không cùng chọn cho mình một người bạn trai. Ngược lại, hai người bạn mà hai đứa chọn lại có vẻ rất khác biệt (sau này hai đứa lấy hai ông chồng cũng rất khác biệt luôn). Bạn của Quỳnh là anh chàng thư sinh trắng trẻo cao ráo đẹp trai học giỏi hay đi theo xách đàn cho Quỳnh mỗi lần Quỳnh biểu diễn văn nghệ, gọi Quỳnh là “đệ tử” và tự xưng là “sư phụ”. Bạn của mình thì không cao lắm, cũng đẹp trai nhưng đen thui và học dở, hehe, đội trưởng đội bóng ném của trường mà, mỗi buổi tan học hay làm những chuyện rất ư là vô bổ như lấy chiếc Su Crystal lượn qua lượn lại trước cổng trường… Quỳnh rất ghét những đứa con trai tụ tập vô bổ, còn mình thì cũng không ưa những anh chàng thư sinh nói chuyện ngang phè và cứ hay nhắc tới mẹ.
Gấu Bông và Gấu Trắng cũng hay đặt cho những người quen biết những biệt danh kinh dị mà chỉ hai đứa mới biết. V1, V2, V3 (tên này có trước các điện thoại V3 của Motorola nha), 3C (có nghĩa là Chết chưa chôn, ak ak), nhàn (ám chỉ nhàn cư vi bất thiện), ảo ảnh, mặt chuột v.v… Có một lần trong giờ Văn hai đứa viết giấy chuyền cho nhau bị cô Hiền bắt gặp. Cô nhanh chóng đi đến bàn con nhỏ “giao liên”, giật phăng tờ giấy, mở ra đọc và… mặt mày ngớ ngẩn! Xong rồi cô tịch thu đem về để trên bàn giáo viên, vừa giảng bài lại vừa thỉnh thoảng liếc nhìn, mặt mày đăm chiêu, không biết hai con này nó viết cái quái gì thế nhỉ…
Có một chuyện làm mình nhớ mãi là một lần lớp bị thầy Mạnh phạt cái tội ồn ào. Hình phạt là bắt ngồi lại lớp không cho về, người nào mà ngồi thật sự im lặng không nhúc nhích cựa quậy thì mới cho người đó về. Có một số đứa đã được ra về. Mình với Quỳnh thì rất ghét thế, bực mình, tự nhiên trong đầu mình nảy ra một ý tưởng. Không hẹn mà gặp, Quỳnh cũng ngồi im lặng. Sau ít phút thì thầy Mạnh cho Diễm My và Lâm Quỳnh về. Lập tức hai đứa cùng nói là tụi em không về đâu, nếu thầy cho cả lớp về thì tụi em mới về, nếu không là tụi em ngồi đây tới tối luôn à… Hi hi nhảm nhí vậy mà cuối cùng thầy Mạnh cũng cho cả lớp về luôn mới ghê chứ! Thiệt là…
Có một lần vào dịp Tết, mình lên nhà Quỳnh, hai đứa chơi trò coi bói ở trong 1 tờ báo. Nội dung là gì quên rồi, nhưng có một câu ý nói hai đứa “có bạn mà không có hậu”. Ngày vui ngắn chẳng tày gang, cái ngày Quỳnh bảo sẽ lên đường sang Canada, mình buồn nhưng thật sự lúc đó mình cũng không tưởng tượng ra được nỗi mất mát đó nó lớn như thế nào. Mỗi lá thư gửi sang Canada và sau này sang Mỹ ít nhất là 10.500 VND, nếu dày hơn sẽ lên đến 13.000 VND hoặc hơn. Trung bình mỗi tuần 1 lá, mỗi tháng 4 lá, một năm tính tròn là 50 lá đi, vị chi tiền gửi thư mất hết 525.000 VND/ năm. Mà câu chuyện thì cứ tuôn dài không dứt. Sau này thì không viết thư nữa mà chuyển sang e-mail. Dạo gần đây thì cuộc sống có nhiều bận bịu và lo toan riêng, e-mail thưa dần, cũng không còn cảm giác mong ngóng từng lá thư của Quỳnh nữa. Nhưng tình cảm trìu mến dành cho Quỳnh thì vẫn thế, không hề giảm đi cho dù sau này mình thật sự khác nhau rất nhiều thứ…
Nhớ lần đầu tiên Quỳnh về Việt Nam, hai đứa lại vô tình cùng có những hành động và phản ứng giống nhau trước cùng một tình huống (cụ thể là lấy đá còn sót lại trong ly nước chọi vào Huy Phương sau khi nó phát biểu một câu gì đó). Lúc đó mình nghĩ sẽ không có gì làm cho Quỳnh thay đổi và rời xa mình, mà không hiểu rằng mình đang lớn lên từng ngày và Quỳnh cũng thế, ở hai môi trường hoàn toàn khác nhau, nếu không muốn nói là đối lập nhau. Những lần Quỳnh về sau này hai đứa vẫn chỉ nói về những điều đã cũ, những câu chuyện mới ngày càng thưa dần và dường như Quỳnh không muốn nói đến những điều đó. Có những thông tin về Quỳnh mà mình biết được là do search trên google, chứ Quỳnh không hề hé răng. Một bài viết Quỳnh viết ở đâu đó về những ngày đầu cơ cực từ Canada sang Mỹ, rồi bài viết “Bố và, mẹ và, tôi là một nhé”, rồi những dòng tin ngăn ngắn kiểu như MC Orchid Lam Quynh đang làm gì gì đó, hay Chủ tịch Hội gì gì đó Orchid Lam Quynh sẽ làm gì gì đó… Cũng như mình chưa hề kể cho Quỳnh nghe mình đã đi Mùa hè xanh như thế nào, đã viết những báo cáo tháng, báo cáo năm, báo cáo mô hình như thế nào, đã làm hồ sơ và được kết nạp Đảng ra sao…
Một ngày đẹp trời của tháng 6 năm 2006, nhận được phone của Quỳnh bảo “chuẩn bị ngày mai đi ăn đám cưới tao”. Thật ra cũng chưa phải là cưới, đám cưới Quỳnh chính thức tổ chức ngày 9/11/2006 tại Mỹ (trước đám cưới mình đúng 1 tháng, và cũng là ngày mình ký giấy Đăng ký kết hôn), ngày hôm đó chỉ là một lễ ra mắt bà con dòng họ bên ba của Quỳnh thôi. Câu đầu tiên mình hỏi, không phải là mấy giờ ở đâu, mà là chú rể là ai? Sau một cuộc tình nhiều năm với một anh chàng có dính dáng đến nghệ thuật, cứ vài ba tháng là Quỳnh lại kể cho mình nghe về một anh chàng mới, trong đó có cả ca sĩ này ca sĩ kia nữa. Nhưng cái điều mà mình không ngờ nhất là, cái anh chồng mà Quỳnh lấy, lại không hề nằm trong số các anh chàng mà Quỳnh đã kể cho mình nghe hàng tháng. Kỳ lạ ghê không? Tức là, lần đầu tiên mình nghe Quỳnh kể về chồng, lại là ngay trong đám cưới Quỳnh. Đám cưới, sau khi làm lễ trên sân khấu xuống và đi chào vài bàn là Quỳnh kéo ghế ngồi kế bên mình, kể linh tinh từ đầu đến cuối.
Thế là lại không hẹn mà gặp, hai đứa cùng đám cưới năm 24 tuổi. Sau đám cưới, Quỳnh viết mail hỏi mày có định có con liền không, tao thì rất thích có con liền nhưng bây giờ thì chưa được. Bây giờ nếu có con thì tao phải bỏ chồng, vì tao chỉ có thể nuôi được 1 người thôi, hoặc nuôi con, hoặc nuôi chồng, hehe. Mình thì ngược lại, chồng chỉ có thể nuôi được 1 người thôi, hoặc nuôi con, hoặc nuôi vợ, nên cũng chưa thể có con liền được. Thế thì biết đâu, vài ba năm nữa, hai đứa lại sinh con cùng lúc. Không biết rồi Quỳnh có đặt tên con là Thạch Lam không, cái tên mà ngày xưa Quỳnh rất thích…
P.S.: hình minh họa chụp tại lễ ra mắt của Quỳnh, lại đúng vào giai đoạn mà mình mập nhất. Nhìn lại hình hết hồn. Thấy mình tài thật, mập thế mà cũng làm được, hehe
6 nhận xét:
Quynh co fai la co^ ban da`n keyboard rat hay tu nho ko? Vi Khoa co biet 1 ban ten Quynh o 6/2 thi fai, roi cung di dinh cu nam lop 7 hay 8 gi do (neu tri' nho minh ko sai).
ah, hinh nhu Khoa biet Quynh tu truoc, vi Khoa cung choi keyboard (tuy ko thuc su chac chan day la ly' do biet Quynh). Thoi moi vao Colette (lop 6), choi keyboard o Colette duoc biet nhieu hinh nhu co' chi Tra^n (giai nhat keyboard toan quoc sau do 1 thoi gian), co' Quynh, mi`nh, Thai' (9/3) roi sau co' them Trung Du~ng (9/3) nua.
Uh dung la ban do. Chi co 1 nam hoc ma ban do da de lai an tuong dep voi kha dong ban trai trong truong minh, ko biet dung the ko nhi?
Phu Phu ...cuoi cung cung tim ra bang chung..Nho la doc o dau do roi ma gio phai tim lai phe qua. : "Bây giờ nếu có con thì tao phải bỏ chồng, vì tao chỉ có thể nuôi được 1 người thôi, hoặc nuôi con, hoặc nuôi chồng, hehe. Mình thì ngược lại, chồng chỉ có thể nuôi được 1 người thôi, hoặc nuôi con, hoặc nuôi vợ, nên cũng chưa thể có con liền được. " (o^ - ^o)
@ Tai: hihi sieng nang qua ta :D
bài viết thật hay!
Đăng nhận xét