
Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay… nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say…
Hôm nay tự nhiên bị bệnh. Chắc tại mấy hôm nay mắc mấy cơn mưa. Nhiều khi, mưa dễ chịu hơn nắng. Mưa, buồn, nhưng ít ra thì con người cũng có thể trốn vào đó, và ngỡ ngàng gọi nước mắt là nước mưa. Nắng khô khốc và trần trụi. Như đôi mắt ráo hoảnh nhìn thẳng vào đời. Đau.
Gọi nắng cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay… cho tay em dài gầy thêm nắng mai…
Chiều. Nắng. Bệnh. Bỗng dưng thèm một cơn mê... thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới… tôi đưa em về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao…
Trời buồn… gió cao… chân em bước nhẹ… như nắng… như vai em gầy… như sợ một cái gì đó sẽ vỡ… tôi đưa em về… tôi đưa em về… tôi đưa em về…
Thôi thì,
Đời xin có nhau
dài cho mãi sau
nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
cũng xin bạc đầu
gọi mãi tên nhau…
Chồng, đã hứa với vợ rồi đấy nhé!
6 nhận xét:
Bệnh nặng rồi, bệnh nhõng nhẽo. Khổ đời thằng Sơn :P
chi co biet nguon goc cua cau "ao xua du nhau cung xin bac dau goi mai ten nhau khong"?
lai gap them mot nguoi yeu thich Trinh giong em roi,
@ Tuấn: bệnh này thường thấy ở phụ nữ đang yêu và mới cưới... hì hì... khổ thân cho tui... í lộn cho Sơn ghê :D
@ Quynh: biet chu em, chi da doc bai viet do cua Trinh lau lam roi. Nhung that ra, theo chi nghi, biet hay ko biet cung ko quan trong, quan trong la minh yeu thich no bang chinh cam nhan cua rieng minh thoi :D
@ Tuan & Loi: con vai thang nua la ban Loi cung kho than the thoi ma, lo gi, hihi
Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàn cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42- 43 độ.
Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy hương thơm phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng. Tôi thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Ðến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức. Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai.
Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên, khi ông cụ thức dậy hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời là mẹ sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn.
Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng".
Đăng nhận xét