
Như đã hứa, hôm nay mình sẽ viết về bạn bè. Viết theo thứ tự thời gian hén, vì ai cũng dễ thương hết, biết nhắc đến ai trước ai sau bây giờ. Thôi thì ai quen trước nói trước, ai quen sau nói sau nha. Từ từ ai cũng có phần hết á, yên tâm nhen.
Người bạn đầu tiên mà mình muốn nhắc đến, là một người bạn từ hồi còn nhỏ xíu, hay nói chính xác là từ hồi mới sinh ra đời. Anh lớn hơn mình 1 tuổi. Hai đứa là hàng xóm của nhau, nhà ở cách nhau 2 căn. Không nhớ là đã chơi với nhau như thế nào, chỉ biết là mỗi lần tới giờ cơm thì mình lại đem chiếc xe hơi ra sân, còn anh thì đem chiếc xe đạp, hai đứa vừa ăn vừa say sưa chơi trò lái xe, còn hai bà mẹ thì vừa bưng chén đút cơm vừa say sưa trò chuyện…
Các trò chơi liên tục được bày ra, có khi mình ở chơi bên nhà anh từ sáng đến tối, có lúc anh ở rịt bên nhà mình đến khuya còn không chịu về nhà ngủ. Tình cảm ngày càng “khắng khít” đến khi mình 2 tuổi, anh 3 tuổi, tức là đến tuổi đi mẫu giáo.
Mình nhất định đòi đi theo anh học mẫu giáo cho bằng được, chứ hổng chịu cho anh đi một mình, ở nhà chơi một mình buồn chết đi được. Hết khóc lóc xin xỏ lại năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng mẹ cũng mềm lòng cho mình đi học. Lúc đó mới 2 tuổi, chưa tới tuổi đi mẫu giáo, nhưng nhờ mẹ cũng là cô giáo dạy cấp 1 nên gửi gắm được mình vào học chung lớp mầm với anh luôn. Ngày đầu tiên đi học, mình hí ha hí hửng phát hiện ra, thì ra trong lớp này không chỉ có mỗi mình anh, mà còn có nhiều anh bạn khác chơi chung cũng vui ơi là vui nữa. Thế là mình nhào vào chơi với bạn của anh, bỏ anh lủi thủi có 1 mình ở góc lớp, mà không hề thấy mủi lòng (ác ghê vậy trời!)
Sau đó, không nhớ là vì lý do gì, mình lại không muốn đi học lớp đó nữa, mà ở nhà chơi với mẹ và chờ năm sau đúng tuổi mới đi học lớp của mình. Ở nhà nhiều lúc buồn quá thì mình lại chạy ra chơi với bọn xóm sau. Bọn xóm sau thì nói chung là lớn hơn mình, thành phần gia đình đa số là lao động chân tay cho nên rất hay chửi thề và nói bậy. Mẹ và bà ngoại không cho mình chơi với bọn nó, nhưng ở nhà buồn quá, mình hay lén đi chơi. Không những hay chửi thề và nói bậy mà bọn nó còn cục cằn, thô lỗ, không biết chiều chuộng bạn gái và hay chơi ăn gian. Được cái chúng có nhiều trò chơi hay và mới lạ. Những buổi chiều anh đi học về thì mình lại rủ anh đi chơi với bọn nó, chứ hai đứa chơi với nhau hoài thì cũng chán. Anh không thích đi, nhưng mình đòi quá thì lại mềm lòng. Đã nói là bọn nó rất hay chơi ăn gian, còn mình thì hay cãi lại bọn chúng. Rất nhiều lần mình bị ăn hiếp, lần nào anh cũng “ra tay nghĩa hiệp”. Nên nhớ là lúc đó mình được gọi là “em bé Liên Xô”, còn anh thì lùn xịt, ốm nhách, nhiều khi mình thấy thân hình anh chỉ bằng… cái bắp chân mấy thằng xóm sau. Thế nhưng lần nào anh cũng bênh vực mình. Không bao giờ để cho mình bị ăn hiếp. Mỗi lần như thế, thì mình lại thấy anh giống như anh chàng hiệp sĩ Don Quixote chiến đấu ngoan cường với... những cối xay gió. Kết cục là, hai đứa vừa dắt nhau về nhà vừa khóc, anh chắc là khóc vì bị đánh đau, còn mình thì chắc là khóc vì thương, lo lắng và hối hận, không biết nữa (cũng may là lúc đó bọn xóm sau có phương châm là không thèm đánh con gái).
Anh chàng hiệp sĩ Don Quixote cứ thế lớn lên từng ngày, vẫn không mập lên được tí nào. Có lần nhân dịp đám hỏi dì Út của anh, dì Út lại nảy ra sáng kiến là cho 2 đứa chụp 1 tấm hình làm kỷ niệm, hình chân dung đàng hoàng, bằng cách bắt một cái ghế đẩu cho anh đứng lên đó để có thể cao bằng mình. Hình như là cũng trong dịp đám hỏi đó, anh nói sau này lớn lên sẽ cưới mình về làm vợ. Lúc đó mình cũng gật đầu, cứ nghĩ rằng đương nhiên là phải như thế rồi, không thể nào khác được.
Sau này thì anh chuyển nhà. Tuy chuyển về nhà xa nhưng mình luôn luôn nhận được thiệp mời sinh nhật của anh và ngược lại, anh luôn luôn có mặt trong các ngày sinh nhật của mình. Dịp tết và hè cũng rất vui vì anh hay đòi bố mẹ cho về chơi với mình. Đặc biệt là qua các lần đến ăn sinh nhật thì mình thấy anh có rất nhiều bạn gái trong lớp, các bạn dường như cũng rất ưu ái anh, nhưng trong suốt buổi tiệc anh luôn quan tâm tới mình nhất, như chàng hiệp sĩ Don Quixote luôn luôn đề phòng các cối xay gió có thể tấn công người bạn của mình bất cứ lúc nào.
Lên cấp 2 thì mình không mời anh đi ăn sinh nhật nữa, cũng không nhận được thiệp mời sinh nhật của anh luôn. Không còn liên lạc thường xuyên. Sau này thỉnh thoảng anh có về thăm, gặp nhau chỉ cười và nói vài chuyện vu vơ. Rồi nhận được thiệp cưới do bà ngoại anh mời ông bà ngoại mình đi dự đám cưới của anh. Hì, thế mà hồi đó hứa là sẽ lấy người ta làm vợ! Bây giờ thì được làm cha rồi, không biết có mập ra và cao thêm được miếng nào không nữa. Cũng lâu lắm rồi, chắc là hơn 10 năm, đã không còn gặp nhau nữa, dù thỉnh thoảng vẫn nghe tin tức về nhau, và đương nhiên là luôn mong muốn cho nhau đạt được những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống…
1 nhận xét:
chuyen tinh lang man hen, nhung ma ket thuc ko co hau, hí hí
Đăng nhận xét