
Mấy ngày nay blog hơi bị nặng nề (chắc tại chứa nhiều tình cảm quá, hehe), nên hôm nay thay đổi không khí chút. Kể mọi người nghe 1 câu chuyện dzui, xảy ra giữa một anh chàng nhà văn và một cô nàng nhà thơ. Đại khái là 2 người cùng mê văn chương, mến tài rồi thương yêu nhau, cuối cùng đi đến hôn nhân. Đêm tân hôn, anh chồng cao hứng đọc:
Sách mới cho nên phải đọc liền
Cô vợ nghe thế bèn phụ họa theo:
Hôm nay xuất bản cuốn đầu tiên
Anh chồng đọc tiếp:
Sẽ còn tái bản nhiều lần nữa
Cô vợ thì thầm vào tai chồng:
Em sẽ cho anh giữ bản quyền
Vài năm sau:
Sách đã cũ rồi phải không anh?
Sao nay em thấy anh đọc nhanh
Không còn đọc kỹ như trước nữa
Để sách mơ thêm giấc mộng lành
Nhìn sách người ta thấy phát thèm
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc
Đọc tới đọc lui chuyện cũ mèm
Sách cũ nhưng mà truyện nó hay
Đọc hoài vẫn thấy được… bay bay
Đọc xong kiểu này rồi kiểu khác
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay
Đọc tới đọc lui mấy năm rồi
Cái bìa sao giống giấy gói xôi
Nội dung từng chữ thuộc như cháo
Nhìn vào tựa sách nuốt không trôi
Bây giờ xuất hiện một nhân vật mới: ông hàng xóm, vốn là một luật sư về IP, ak ak. Ông này vô tình nghe được vợ chồng anh nhà văn cãi nhau bèn ở bên nhà nói vọng sang:
Sách cũ nhưng mà tui chưa xem
Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc lén
Liệu có trang nào anh chưa xem?
Kết thúc câu chuyện, anh chồng lật đật quay sang ôm vợ mình thủ thỉ:
Cũ mới gì cũng phải đọc liền
Anh đã đọc từ cuốn đầu tiên
Đọc đi đọc lại còn chưa chán
Đọc tới đọc lui vẫn cứ ghiền
4 nhận xét:
Ak, ak, potay.
tao doc cai nay o dau rui, nhung quen mat tieu, hehehe...
đỌC XONG CÂU CHUYỆN THẤY DZUI WÁ, KHAK2HÀ! sƯU TẦM Ở Đ6U HAY DZẬY? bỞI DZẬY, THƯỜNG NGƯỜI TA GẦN ĐÁNH MẤT MỘT CÁI GÌ ĐÓ RỒI MỚI BIẾT WÝ THÌ CHÁN THẬT!
Good Entry :)...
Đăng nhận xét