
Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!
Tình yêu
Vừa buổi sáng nắng lên
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
...Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi
Không phải đâu em - không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng... chợt tím...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi... tan biến...
Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc...
Đỗ Trung Quân
Gần mười năm đã trôi đi, chưa thật sự là đã trải qua hết tất cả những giông - bão - biển - bờ, nhưng những giông - bão - biển - bờ mà ta đã trải qua đó cũng đủ để nhận ra rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, sẽ vẫn luôn tựa bên vai mình một tình yêu không thất lạc, phải không S?
4 nhận xét:
Chị Sui và anh Sui lúc nào cũng tình củm với nhau quá! :). Chúc cho 2 ông bà luôn vui vẻ hạnh phúc đến răng long đầu bạc nhe.
Ko phải là ko có những lúc giông - bão - biển - bờ đâu chị Sui ơi, nhiều lúc bão giông khủng khiếp tưởng chừng như ko thể vượt qua nổi, nhưng cũng may là sau những cơn giông - bão - biển - bờ đó thì vẫn có thể cùng nhau dọn dẹp bãi chiến trường và thấy rằng tình yêu vẫn không thất lạc, hihi
bai tho nay that hay. cho chị xin nhá. đi gieo rắc cho mọi nguoi cung doc luon hihi. Thank em nhieu
Uh vo tu di chi, hehe, em con suu tap va post nhieu bai tho khac hay lam ne, tags poem va lovepoem do chi, hihi
Đăng nhận xét