
Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa
Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa...
Chiều nay con chạy về thǎm Bác
Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!
Con lại lần theo lối sỏi quen
Đến bên thang gác, đứng nhìn lên
Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?
Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!
Bác đã đi rồi sao, Bác ơi!
Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời
Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội
Rước Bác vào thǎm, thấy Bác cười!
Trái bưởi kia vàng ngọt với ai
Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài!
Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm
Quanh mặt hồ in mây trắng bay...
Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi
Nǎm canh bớt nặng nỗi thương đời
Bác ơi, tim Bác mênh mông thế!
Ôm cả non sông, mọi kiếp người.
Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau
Nỗi đau dân nước, nỗi nǎm châu
Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ
Cho hôm nay và cho mai sau...
Bác sống như trời đất của ta
Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa
Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa để em thơ, lụa tặng già.
Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha
Bác nghe từng bước trên tiền tuyến
Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa.
Bác vui như ánh buổi bình minh
Vui mỗi mầm non, trái chín cành
Vui tiếng ca chung hòa bốn biển
Nâng niu tất cả chỉ quên mình.
Bác để tình thương cho chúng con
Một đời thanh bạch, chẳng vàng son
Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.
Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều
Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu?
Ra đi, Bác dặn: "Còn non nước..."
Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều...
Bác đã lên đường theo tổ tiên
Mác - Lênin, thế giới Người hiền
Ánh hào quang đỏ thêm sông núi
Dắt chúng con cùng nhau tiến lên.
Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn
Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn
Xin nguyện cùng Người vươn tới mãi
Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn.
Tố Hữu
P.S.:
1. Sắp 2/9 rồi nhỉ? Bác ơi! Ấn tượng nhất là một tấm hình lần đầu tiên nhìn thấy ở Bến Nhà Rồng, các đồng chí lão thành cách mạng, chức lớn, quyền to mà vây quanh giường Bác khóc như trẻ nít. Thương quá! Hóa ra khi đối diện với một nỗi đau nào đó, ai cũng có thể hóa thành trẻ nít, nhỉ?
2. Uh thì nỗi đau nào mà chẳng là nỗi đau. Thế nên nỗi đau nào thì cũng như nhau thôi. Nhưng mà thật ra sống ở trên đời chẳng có nỗi đau nào là giống nỗi đau nào. Chẳng có chủ thể nào là giống chủ thể nào, chẳng có đối tượng nào là giống đối tượng nào mà cũng chẳng có hoàn cảnh nào là giống hoàn cảnh nào. Cũng còn tùy chứ. Không thể buộc mình phải đau cái không đau, cũng như không thể buộc mình không đau cái phải đau. Đại khái là không thể đau cái đau theo cách 1 bằng cái đau theo cách 2, cũng như không thể lấy cái đau theo cách 1 để đau cái đau theo cách 2 được...
3. Có ai hiểu tui viết gì không nè? Đến chính tui còn không hiểu nữa là… Dạo này xì chét quá!!!
4. Có ai viết P.S. mà 1 chấm, 2 chấm, 3 chấm... như tui không? Đúng là xì chét nặng rồi, hehe
5. Cái "hehe" này có thể là tiếng cười mà cũng có thể không phải là tiếng cười đâu đó nha, hehehe
10 nhận xét:
hihi chưa hẳn đâu chị Sui ơi, tui coi vậy chứ rắc rối lắm ah, hehe
Tui hiểu nè! chi tiết liên hệ với tui!
hehe...đọc phần 1 thì còn hiểu được, nhưng đến phần 2 thì bó tay thôi ...hehe..
2.9 này, mở đĩa xem đoạn phim lễ tang ở Ba Đình, nghe NSND Thu Hiền cất giọng nỉ non "chuyện kể rằng trước lúc đi xa..." thì chắc ta cũng khóc hu hu như trẻ nít, Mờ nhỉ!
Ban My co fai hoc chuyen van hay la NCCT dau nhi, sao ma viet uyen tham thi'a.
Cho Khoa muon bai tho cua ong TH qua blog luon nhe.
Ban My co chuyen gi ma xi chet du vay?
Keo ao anh xa dan di choi di, hehe...
uhm, neu ma ranh roi de di choi thi dau den muc stress nhu the chu, hehe, nhung ma ko sao, NH dung lo, moi chuyen se on thoi ma :D
Kiểu này là khùng chắc luôn!!!
@ Traudenthui: Sém khùng thôi à chứ chưa khùng lắm đâu. Tui mà khùng thiệt là ông lãnh phần bản quyền với mô tả kiểu dáng làm chết bỏ à nghen, hehe
@ Bác Hồ: bắt đền Bác đấy, để hình Bác lên avatar 1 hồi thì blog cháu bị bug rồi, huhu
Đăng nhận xét