23 tháng 8, 2007

Dựa vai anh mà khóc...




Có cánh hoa nào mà không tàn úa?

Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?

Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?

Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc?

Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc

Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi


...Và có những chiều em cảm thấy đơn côi

Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc

Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc

Chia bớt cho anh cảm giác xót xa

Vì anh suốt đời là một sân ga

Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến

Dù có một ngày con tàu em thay bến

Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây


...Và khi nào sầu nặng dáng em gầy

Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc

Than thở với anh rằng người đời lừa lọc

Xớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian

Anh sẽ vỗ về: Dù mất cả trần gian

Em luôn có bờ vai anh để khóc

Em không bao giờ lẻ loi cô độc

Em không bao giờ thiếu một bờ vai

Em không bao giờ thiếu một vòng tay

Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc...

Trần Huy Phương

6 nhận xét:

MAN OF THE DARK nói...

My sướng nha, có 1 bờ vai...gầy :D để tựa mỗi ngày. Hix, ngẫm lại mình thấy tủi thân ghê, hok em thèm vai của mình.

queeny black nói...

@ Man of the dark: anh Man cho em muon bo vai duoc hon, híhí

Ti nói...

Bai tho hay qua va hinh minh hoa cung "hay" nua....! :)

Khánh Trâm nói...

Ừ nhỉ. Tao cũng đã tìm đc bờ vai để khóc, hihihi...

Yelaw ® nói...

Bạn T cũng sướng nha, vậy mà cứ nói là hok em nào thèm vai của mình :D

violetbamboo nói...

Thơ hay quá! Mới đọc cái tựa đề, tưởng hôm qua Chị Sui có chuyện gì buồn mà khóc, ai dè...!
Có người cho mình bờ vai để nương tựa suốt đời, quả thật là 1 điều hạnh phúc lớn lao hén chị Sui!