
Thân gửi: chị - một người không quen. Thật ra em đã biết đến chị từ hơn 10 năm trước, dù lúc đó mọi chuyện cũng đình đám thật, nhưng quả tình em chẳng để ý gì nhiều, ôi dào, scandal của giới nghệ sĩ thôi, quan tâm làm gì. Thế rồi, cách đây không lâu, lại đọc được tin của chị. Mọi người vẫn cho rằng đó lại là một scandal mới của giới nghệ sĩ, nhưng bây giờ thì em không nghĩ thế. Nghệ sĩ, suy cho cùng cũng là người mà, cũng có những hỷ - nộ - ái - ố và những nỗi đau rất thật, rất đời, phải không chị?
Hơn 10 năm trước, trong khi người ta ra sức lên án chị là kẻ bạc tình, tham sang phụ khó, người ta buộc chị phải chịu trách nhiệm trước cái chết của một người đàn ông kém bản lĩnh và thiếu trách nhiệm với chính bản thân mình, thậm chí, phải chịu trách nhiệm trước sự mất mát của… nền điện ảnh nước nhà, thì tình cảm của em đối với chị lúc đó, một cách hơi bàng quan, là một chút thương cảm, một chút xót xa, và cả một chút nghi ngờ, không biết người phụ nữ này làm thế là thật sự bởi vì yêu, hay bởi vì một bàn đạp nào đó để tiếp tục thăng tiến trong sự nghiệp?
Bây giờ, một lần nữa chị lại làm người ta nổi giận. Lần này, người ta hỏi rằng bao nhiêu năm qua chị đã có thể chịu đựng, thì tại sao không thể chịu đựng thêm được nữa? Người ta thắc mắc rằng chẳng ai còn nhớ đến điều đó nữa thì chị thanh minh để làm gì? Người ta nói rằng chuyện cũ đã qua rồi, nhắc lại làm chi, bới lên làm gì đống tro tàn để rồi lại bị chính ngọn lửa đó thiêu đốt? Người ta bảo rằng hãy để cho quá khứ ngủ yên và hãy để cho người nằm xuống được thanh thản. Người ta vẫn không tin, và không muốn tin rằng, hình ảnh của một thần tượng rất đẹp trong mắt mình, cũng lại có thể có những va vấp, những sai lầm, những xấu xí rất đời thường như chị nói. Em lại thấy họ rất cực đoan và nực cười, bởi vì không phải họ, không phải anh ta, cũng không phải cô gái kia, mà hơn ai hết, chính chị, mới là người đau nhất khi quyết định công khai sự thật này. Họ nhân danh cái gì để có những yêu cầu hết sức phi lý rằng chị phải tiếp tục chịu đựng bởi vì hơn 10 năm qua chị đã chịu đựng, rằng chị không được quyền thanh minh bởi vì người ta đã không còn nhớ đến điều đó cho dù bản thân chị thì vẫn đau đáu nhớ, rằng chị phải để cho người chết được thanh thản cho dù chị chưa bao giờ thấy thanh thản về điều đó?
Có thể có nhiều người cho rằng em ngây thơ, nhưng em vẫn tin rằng, động cơ thật sự của chị khi làm những điều đó, không phải là gì khác ngoại trừ muốn tìm lại sự bình yên và thanh thản trong tâm hồn mình. Điều đó, chị cứ tưởng là mình sẽ làm được, cứ tưởng là thời gian sẽ giúp mình quên được, nhưng nhiều khi, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, phải không chị? Em biết, nếu thật sự có thể quên đi, nếu thật sự đã không còn day dứt nữa, thì chị chẳng dại gì khơi lại nỗi đau đó làm gì. Em hiểu, nhiều khi có những vết thương theo thời gian vẫn có thể chưa lành lên thành sẹo, vì trong lòng nó vẫn còn những cái cồi, những lấn cấn chưa giải quyết được. Muốn vết thương có thể lành hẳn, chỉ có thể có một cách duy nhất là vạch nó ra, mổ xẻ nó, lật qua lật lại, lấy cho được những cái cồi vẫn luôn còn mưng mủ trong lòng. Cho dù cái cách đó rất đau đớn, rất tàn nhẫn, nhưng không thể nào khác được, phải không chị?
Em đã thức đến 2 giờ khuya để tìm cho được blog của chị, để đọc cho được cái entry nói về những day dứt, những đau thương, và em hiểu được một phần những điều chị đã phải gánh chịu, không chỉ cách đây hơn 10 năm, mà là trong suốt hơn 10 năm qua. Vô tình hay cố ý, chưa bao giờ người ta muốn buông tha cho chị, chưa bao giờ người ta muốn quên đi cái tên của chị sau khi nhắc đến cái tên của anh, chưa bao giờ người ta ngừng buộc trách nhiệm cho chị về sự ra đi của anh, chưa bao giờ người ta thôi gửi cho chị những đường link đến những bài báo viết về anh. Cho dù chị đã có một cuộc sống mới. Cho dù chị đã rất muốn quên đi. Trăm năm bia đá cũng mòn…
Em cũng đã thức đến 3 giờ sáng để lục lọi trên mạng, để liên kết các thông tin bật mí nửa vời của người này người kia, để tìm cho ra được cái cô V. đó là ai. Bây giờ thì em cũng đã biết được rồi, nhưng em lại thấy nó không còn quan trọng nữa. Cô V., hay W, X, Y, Z gì thì cũng thế thôi, cũng chỉ là kẻ đứng bên lề tình yêu của chị để nhặt nhạnh những hạnh phúc dư thừa của chị. Vì vậy, cô ấy không xứng đáng để chị day dứt mãi thế đâu. Em biết chị đã cảm thấy rất bất công khi mình phải hứng chịu nhiều búa rìu dư luận, còn cô ấy vẫn vui vẻ sống khỏe và có những khởi sắc nhất định trên con đường nghệ thuật. Nhưng thật ra, chị có hơn cô ấy rất nhiều. Thứ nhất, cô ấy chỉ có được một ít tình cảm của anh, theo kiểu dư thừa tình cảm để phân phát cho những ai hồn nhiên, ngây thơ lại mong manh, dễ vỡ, gặp nhiều bất hạnh trong cuộc sống và cần được chở che. Còn chị, chị có được tình yêu của anh, loại tình yêu gắn bó giữa hai con người đã cùng nhau trải qua nhiều gian nan thử thách, và với một người coi trọng tình yêu hơn là mạng sống, thì việc có được tình yêu của anh cũng đồng nghĩa với việc chị đã có được trọn vẹn tâm hồn của anh và cuộc sống của anh. Thứ hai, dù muốn dù không, chị mới luôn là người được nhắc đến bên cạnh anh. Còn cô ấy, chưa bao giờ là thế, trước đây, bây giờ và cả sau này khi mọi sự thật đã được phơi bày cũng thế. Cùng lắm, cô ấy chỉ được nhắc đến như là một sai lầm trong cuộc sống của anh, một sai lầm mà lúc nào anh cũng muốn nó không xảy ra, một sai lầm mà lúc nào anh cũng muốn chối bỏ, một sai lầm mà lúc nào anh cũng muốn quên đi, và một sai lầm mà cuối cùng anh đã phải trả giá bằng nụ cười của chị và sự sống của chính bản thân anh. Thứ ba, cho dù những nỗi đau của chị là rất thật, nhưng chị có quyền nói ra sự thật nhằm giải tỏa bớt nỗi đau của chính mình, và chị có quyền ngẩng cao đầu vì những nỗi đau ấy không phải do chị gây ra, thì cô ấy cũng có những nỗi đau, cô ấy cũng có những day dứt do cô ấy tự gây ra cho chính mình nhưng cô ấy không có một cách nào để có thể giải toả được nỗi đau, cô ấy còn phải âm thầm gặm nhấm nỗi đau đó như một hình phạt cho những đau khổ đã vô tình mang đến cho người khác. Đó là hình phạt kinh khủng nhất rồi, phải không chị? Vì vậy, hãy quên cái cô V. đó đi chị nhé, cô ấy không xứng đáng để chị bận tâm nhiều đến thế đâu chị ơi.
Em biết cho dù anh đã gây ra cho chị nhiều nỗi đau, cho dù anh đã ra đi một cách hèn nhát và bỏ chị lại một mình hứng chịu những đòn roi, những sỉ nhục của những người vì quá yêu thương anh đã trở nên mù quáng, nhưng trong lòng chị vẫn luôn còn một tình cảm rất thiêng liêng, rất tốt đẹp dành cho anh. Qua những dòng thư chị viết cho anh. Vậy thì, tha thứ cho anh chị nhé. Những gì cần nói đã nói hết rồi. Những gì cần làm đã làm hết rồi. Sự thật đã được trở về đúng với bản chất của nó. Thì tình yêu cũng sẽ được trở về đúng chỗ của nó, phải không chị? Em thật sự khâm phục tình yêu và lòng bao dung chị đã dành cho anh, khi chị âm thầm gánh chịu nhiều điều tiếng để giữ mãi hình ảnh đẹp của anh trong mắt mọi người. Nhưng tại sao chị không nghĩ rằng, bản thân chị đã biết về những sai lầm của anh, vẫn chấp nhận và yêu thương anh, thì người khác cũng thế, những người yêu thương hâm mộ anh chân chính đều thế. Hơn nữa người ta còn dễ dàng tha thứ cho anh vì người ta không phải gánh chịu bất cứ nỗi đau nào từ sai lầm của anh. Nghĩa là hình ảnh anh trong lòng họ cũng vẫn thế. Thế thì tại sao phải âm thầm chịu đựng nỗi đau riêng mình, day dứt và dai dẳng trong suốt 10 năm qua, hả chị? Sao không sớm nói ra ngay từ đầu để hướng búa rìu dư luận về phía khác, hả chị? Vì chị có quyền làm điều đó mà. Vì chị không có gì phải hổ thẹn cả. Vì chị là người duy nhất anh ấy yêu thương thật lòng. Vì chị là người duy nhất thật lòng yêu thương anh ấy.
Chẳng biết em viết cho chị những dòng thư này để làm gì, vì có bao giờ chị đọc được nó đâu. Nhưng em vẫn viết với sự đồng cảm sâu sắc nhất của một người phụ nữ dành cho một người phụ nữ. Điều duy nhất em không hiểu, dù em biết nỗi đau của chị là rất lớn, nhưng nó lớn đến thế sao? Lớn đến nỗi một gia đình hạnh phúc, một người chồng tuyệt vời cùng hai đứa con đáng yêu cũng vẫn không đủ để xoa dịu nó? Và mỗi khi trái gió trở trời nó lại trở nên nhức nhối? Vậy chồng của chị có biết điều đó không? Có biết tình yêu của anh dành cho chị vẫn chưa đủ để xoa dịu những nỗi đau cứ day dứt mãi trong lòng chị không? Không phải em trách chị đâu nhé, em chỉ buồn cho anh chị thôi. Bản thân em vẫn luôn quan niệm rằng, một vết thương muốn lành thì sớm muộn gì cũng cần phải được mổ xẻ lại một lần nữa để lấy hết cồi ra, nhưng hình như, càng để lâu thì khi mổ lại vết thương càng đau, chị nhỉ? Và đau ra đến cả những người xung quanh mình…
Thôi, bình yên chị nhé. Hơn 10 năm qua chị đã không chấp nhất dư luận làm gì, thì bây giờ chị cũng hãy bao dung với dư luận như thế đi chị nhé. Kệ họ. Nói mãi thì họ cũng mệt thôi.
Cuối cùng, em muốn chị hiểu rằng theo cách nghĩ của bản thân em, với những gì chị đã làm hơn 10 năm trước đây, chị đáng được trân trọng. Với những gì chị vừa làm mới đây, chị đáng được cảm thông. Và với những gì chị đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, chị đáng được hạnh phúc.