31 tháng 8, 2007

Bác ơi!




Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa

Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa...

Chiều nay con chạy về thǎm Bác

Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!


Con lại lần theo lối sỏi quen

Đến bên thang gác, đứng nhìn lên

Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?

Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!


Bác đã đi rồi sao, Bác ơi!

Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời

Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội

Rước Bác vào thǎm, thấy Bác cười!


Trái bưởi kia vàng ngọt với ai

Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài!

Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm

Quanh mặt hồ in mây trắng bay...


Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi

Nǎm canh bớt nặng nỗi thương đời

Bác ơi, tim Bác mênh mông thế!

Ôm cả non sông, mọi kiếp người.


Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau

Nỗi đau dân nước, nỗi nǎm châu

Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ

Cho hôm nay và cho mai sau...


Bác sống như trời đất của ta

Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa

Tự do cho mỗi đời nô lệ

Sữa để em thơ, lụa tặng già.


Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà

Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha

Bác nghe từng bước trên tiền tuyến

Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa.


Bác vui như ánh buổi bình minh

Vui mỗi mầm non, trái chín cành

Vui tiếng ca chung hòa bốn biển

Nâng niu tất cả chỉ quên mình.


Bác để tình thương cho chúng con

Một đời thanh bạch, chẳng vàng son

Mong manh áo vải hồn muôn trượng

Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.


Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều

Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu?

Ra đi, Bác dặn: "Còn non nước..."

Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều...


Bác đã lên đường theo tổ tiên

Mác - Lênin, thế giới Người hiền

Ánh hào quang đỏ thêm sông núi

Dắt chúng con cùng nhau tiến lên.


Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn

Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn

Xin nguyện cùng Người vươn tới mãi

Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn.

Tố Hữu

P.S.:

1. Sắp 2/9 rồi nhỉ? Bác ơi! Ấn tượng nhất là một tấm hình lần đầu tiên nhìn thấy ở Bến Nhà Rồng, các đồng chí lão thành cách mạng, chức lớn, quyền to mà vây quanh giường Bác khóc như trẻ nít. Thương quá! Hóa ra khi đối diện với một nỗi đau nào đó, ai cũng có thể hóa thành trẻ nít, nhỉ?

2. Uh thì nỗi đau nào mà chẳng là nỗi đau. Thế nên nỗi đau nào thì cũng như nhau thôi. Nhưng mà thật ra sống ở trên đời chẳng có nỗi đau nào là giống nỗi đau nào. Chẳng có chủ thể nào là giống chủ thể nào, chẳng có đối tượng nào là giống đối tượng nào mà cũng chẳng có hoàn cảnh nào là giống hoàn cảnh nào. Cũng còn tùy chứ. Không thể buộc mình phải đau cái không đau, cũng như không thể buộc mình không đau cái phải đau. Đại khái là không thể đau cái đau theo cách 1 bằng cái đau theo cách 2, cũng như không thể lấy cái đau theo cách 1 để đau cái đau theo cách 2 được...

3. Có ai hiểu tui viết gì không nè? Đến chính tui còn không hiểu nữa là… Dạo này xì chét quá!!!

4. Có ai viết P.S. mà 1 chấm, 2 chấm, 3 chấm... như tui không? Đúng là xì chét nặng rồi, hehe

5. Cái "hehe" này có thể là tiếng cười mà cũng có thể không phải là tiếng cười đâu đó nha, hehehe

29 tháng 8, 2007

20.000




Qua con số 20.000 page views lâu rồi mà hôm nay mới rảnh ngồi làm sơ kết nè. Lần này hổng có được hình chụp như hồi 10.000 page views nữa, cũng không quen được bạn mới nào như bạn NH hay em Queeny hồi 5.000 và 10.000 nữa. Và lần này cũng không làm sơ kết bằng cách thống kê như lần trước, mà làm sơ kết ở tầm vĩ mô hơn, ak ak, đó là liệt kê những thay đổi của mình (lợi và hại) từ khi có blog.

* Lợi:

- Quen thêm được vài bạn bè mới.

- Nối lại liên lạc được với rất nhiều bạn bè cũ.

- Hiểu thêm được những “góc khuất tâm hồn” của bạn bè.

- Học hỏi thêm được nhiều điều hay, lạ từ các entries của bạn bè.

- Có một chỗ để chia sẻ vui, buồn, quan niệm sống… với những người thân yêu.

- Luyện viết. Đã lâu lắm rồi không viết nên thấy vốn từ mình ngày càng thu hẹp và khô cứng.

* Hại:

- Mất thời gian (mà cái này hại nhất là đối với Sếp, hehe)

- Luôn luôn nghĩ tới blog. Gặp một cái gì đó hay hay là nghĩ ngay tới việc sẽ đưa nó lên blog, hehe, nhiều lúc như sống ở trên mây.

- Có thể bị một số kẻ xấu lợi dụng thông tin, hình ảnh public lên blog của mình để làm những việc có động cơ, mục đích không trong sáng, ak ak

* Nhận xét: Như vậy là blog vẫn có lợi nhiều hơn hại.

* Kết luận: Tiếp tục phát huy, kekeke

* Kiến nghị: Biện pháp ngăn chặn/ giảm thiểu mặt hại của blog:

- Không check hay compose blog ở nhà, dành mọi thời gian cho chồng yêu và gia đình

- Chỉ check và compose blog ở công ty (ak ak), nhưng chỉ vào đầu giờ lúc mới vào (cần khởi động) hay cuối giờ lúc sắp nghỉ (cần thư giãn), hy vọng Sếp bỏ quá cho, hehe

- Giới hạn lại blog chỉ open cho các friends thôi. Tuy có một thực tế là tốc độ tăng page views sẽ bị giảm đi đáng kể nhưng sống ở đời, biết đủ và bằng lòng với cái đủ có nghĩa là đã đủ rồi. Friends trong friends list của mình toàn là “người Việt Nam chất lượng cao” nên không có gì phải lo lắng cả, hehe

Và sau đây là ít phút dành cho quảng cáo:

* Các entries có nhiều comments nhất:

- 8 - 8, 8, 8 (30 comments)

- Để anh đưa cho con thuyền mình đến bến bờ yêu thương (29 comments)

- 62 - 72 - 82 - 92 Colette: Hello! (26 comments)

- Danh sách lớp 6-7-8-92 Colette (23 comments)

- (23 comments)

- Trăm năm bia đá cũng mòn… (21 comments)

Nhận xét: Bạn bè Colette hổng biết có phải là đông nhất không nhưng mà… 8 nhất, hehe

* Các entries mà người viết tâm đắc nhất:

- Bản năng, con bò cạp và sự yêu thương

- Không đề

- Tiếng hát con tàu

- Bong bóng lên trời

- Trịnh theo như tôi hiểu

- Đẳng thức yêu thương

Đề nghị: Nếu bạn nào chưa đọc thì click vào các link trên để đọc đi nhé, xem coi có tâm đắc được tí nào không, hehe

Thay lời kết: Cuối cùng, xin chân thành cám ơn quý bà con cô bác gần xa đã nhiệt tình ủng hộ cho Yelaw’s blog © trong suốt thời gian vừa qua. Cả nhà mình ai có ý kiến đóng góp gì cho Yelaw’s blog © ngày càng chất lượng hơn nữa hay là có phàn nàn gì muốn Yelaw ® phải khắc phục thì cứ thoải mái comment nha. Sẽ chân thành ghi nhận hết và cám ơn nhiều nhiều.

28 tháng 8, 2007

Nội ơi, đừng có làm hư cái nì của con nha!




Đố mọi người biết "cái nì của con" là cái gì nè? hehe

24 tháng 8, 2007

Nhớ mùa thu Hà Nội




Chiều. Cuối tuần. Chán. Cúp điện. Nóng. Mệt mỏi. Buồn. Nghe Trịnh.

Hà Nội mùa thu
Cây cơm nguội vàng
Cây bàng lá đỏ
Nằm kề bên nhau
Phố xưa nhà cổ
Mái ngói thâm nâu

Lần thứ nhất ra Hà Nội, là đầu thu năm 2003. Không thấy cây cơm nguội vàng, cũng không thấy cây bàng lá đỏ, nhưng cái cảm giác lâng lâng mên mến Hà Nội thì chắc là thấy. Có thể cái cảm giác đó không sâu sắc bằng Trịnh, không nghệ sĩ như Trịnh, nhưng chắc chắn đó là một trong những cái cảm giác thú vị nhất trong suốt 21 năm từ khi sinh ra đời cho đến những ngày đó.

Một cảm giác không rõ ràng. Lãng đãng như mùa thu Hà Nội. Cảm giác khi cánh cửa thang máy bật mở và mỗi người xuất hiện trước mắt nhau, vừa quen vừa lạ. Cảm giác khi một người ôm những bó hoa cao ngập mặt lóng ngóng tìm chỗ ngồi gần một người trên chuyến xe về Nhổn. Cảm giác khi ngồi cạnh nhau, vừa háo hức vừa lơ là đọc những dòng tin nhắn của nhau…Nhiều khi bây giờ mình cũng không còn nhớ rõ cái cảm giác ấy là như thế nào nữa. Chưa đủ để gọi là nhung nhớ, nhưng hơi nhiều so với sự lãng quên.

Hà Nội mùa thu
Đi giữa mọi người
Lòng như thầm hỏi
Ta đang nhớ ai...

Cuộc sống với những vòng quay bất tận của nó sẽ làm cho mình quên luôn những chiều thu lãng đãng đó, nếu như không có những hôm bất chợt nghe Trịnh. Lòng như thầm hỏi ta đang nhớ ai… Bởi vì chưa hiểu rõ được thế nào là nhớ, nên chẳng dám gọi tên đó có phải là nhớ hay không… Nhớ, là nghĩ về những kỷ niệm đẹp đã qua và thấy lòng rộn rã, nhưng mà hình như ở đây không có một kỷ niệm nào là rõ ràng, ngoại trừ vài ba mảng ký ức vụn vặt và lẫn lộn. Nhớ, là cái khát khao muốn gặp mặt, muốn được ở gần bên để thấy lòng vui sướng, nhưng mà thật sự là chưa bao giờ mình mong muốn người ta sẽ lại xuất hiện trong những ngày tháng của mình một lần nữa. Không phải là nỗi sợ hãi, cũng chẳng phải là sự trốn chạy. Đơn giản là không cần thiết, thế thôi. Nhưng đôi khi, nghe Trịnh, săm soi lại những mảng ký ức vỡ vụn, thấy nhớ. Không phải nỗi nhớ nhung quắt quay lòng, mà chỉ là sự hoài niệm về một cái gì đã xa xôi… Để thấy đời ấm áp hơn… Để thấy lòng nhẹ nhàng hơn… Để thấy mình dịu dàng hơn. Ít ra thì trên đời này vẫn còn một người khác, có thể đến gần hơn với mình, nếu muốn.

Hà Nội mùa thu
Mùa thu Hà Nội
Nhớ đến mọi người
Để nhớ một người…

Hà Nội, từ buổi đó gắn liền với một người… những khoảnh khắc… không quá lãng mạn… cũng không quá sâu đậm… vừa đủ để nhắc về nhau như một người bạn đặc biệt trong cuộc sống… với tất cả niềm trân trọng và trìu mến… mà không cảm thấy có lỗi với người ở bên… “Anh là người nghiêm túc!!!”. “Anh là người nghiêm túc!!!”. Uh, thì chính là vì thế, anh ạ!

Lần thứ hai đến Hà Nội, là đi với chồng yêu. Trời đã trở rét và không còn mùa thu. Thèm tha thiết một lần được đi trên con đường mà người ta gọi là con đường tình yêu, một bên là hồ Tây, bên kia là hồ Trúc Bạch, để nói với nhau những chuyện không đầu không cuối mà sau một đêm ngủ dậy đã không còn nhớ nổi mình vừa nói những gì. Tiếc là vì một vài lý do nào đó không tiện gọi tên, mà cũng chẳng muốn gọi tên nữa, lại chẳng thể thực hiện được. Nhưng không sao, mình còn rất nhiều thời gian ở phía trước, phải không chồng? Hứa với chồng, mình sẽ còn quay trở lại Hà thành, an nhiên nắm tay nhau đi trên con đường bình yên liễu rũ và lãng đãng hồ thu…

23 tháng 8, 2007

Dựa vai anh mà khóc...




Có cánh hoa nào mà không tàn úa?

Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?

Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?

Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc?

Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc

Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi


...Và có những chiều em cảm thấy đơn côi

Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc

Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc

Chia bớt cho anh cảm giác xót xa

Vì anh suốt đời là một sân ga

Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến

Dù có một ngày con tàu em thay bến

Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây


...Và khi nào sầu nặng dáng em gầy

Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc

Than thở với anh rằng người đời lừa lọc

Xớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian

Anh sẽ vỗ về: Dù mất cả trần gian

Em luôn có bờ vai anh để khóc

Em không bao giờ lẻ loi cô độc

Em không bao giờ thiếu một bờ vai

Em không bao giờ thiếu một vòng tay

Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc...

Trần Huy Phương

21 tháng 8, 2007

Nắng vàng, biển xanh và anh




...Có anh rất hiền, có em yếu mềm
cho đôi ta nghe trái tim mình
dịu dàng lên tiếng...

...Đã yêu rồi
sẽ yêu anh trọn đời
trái tim em chỉ biết anh thôi...

...Và tình yêu đó
sẽ được dành riêng cho
chính người em yêu và được yêu...


Photo Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at Photobucket

17 tháng 8, 2007

Nhãn hiệu và mối đe dọa từ các công cụ tìm kiếm




Bị mọi người quở là vào blog chỉ thấy toàn thơ văn yêu iếc chứ chẳng thấy gì liên quan đến luật cả, hehe. Thôi thì hôm nay giới thiệu với những ai có quan tâm bài viết này, đọc trên báo Sài Gòn Tiếp Thị tại phòng khám bệnh vào một ngày đẹp trời (tất nhiên là đi khám bệnh, hehe). Cái này cũng hay lắm, vừa liên quan đến sở hữu trí tuệ là ngành nghề của mình vừa liên quan đến công nghệ thông tin là nghề nghiệp của rất nhiều bạn bè trong friends list, đặc biệt có 1 bạn làm ở Google nữa nè.

Có lẽ ngày nay hiếm có người nào không biết đến các công cụ tìm kiếm có trên các website của Google, Yahoo!, MSN. Tuy nhiên, bên cạnh đó lại nảy sinh không ít vấn đề và làm xuất hiện những hình thức vi phạm quyền sở hữu trí tuệ mới mà chủ yếu là nhãn hiệu từ các công cụ tìm kiếm này

Từ phần tìm kiếm thông thường

Có thể hình dung một cách đơn giản như sau, phần lớn các doanh nghiệp khi kinh doanh hiện nay đều có website riêng của mình. Cũng như trong thế giới thực, một doanh nghiệp phải có tên và địa chỉ cụ thể để có thể được tìm thấy. Trong môi trường Internet cũng vậy, các doanh nghiệp qua website muốn được tìm thấy phải thông qua tên miền và các thông số khác như thông tin về lĩnh vực kinh doanh, các sản phẩm mang nhãn hiệu gì, trụ sở đặt ở đâu. Lúc này, xuất hiện vai trò của các công cụ tìm kiếm tự động đóng vai trò như một «danh bạ» điện tử giúp người tìm trong thời gian nhanh nhất tìm được thứ họ muốn.

Các công cụ tìm kiếm thực chất là các phần mềm được xây dựng bởi các hãng khác nhau hoạt động theo nguyên tắc sắp xếp kết quả tìm kiếm theo những tiêu chí nhất định. Trước đó, các website của các doanh nghiệp/ tổ chức/ cá nhân muốn được tìm thấy đã phải đăng ký thông qua thông số nào để có thể được tìm thấy. Các công cụ tìm kiếm căn cứ vào các tiêu chí này sẽ tìm ra tất cả các trang web thỏa mãn tiêu chí của người tìm kiếm. Các hãng kinh doanh dịch vụ tìm kiếm cũng từ đó mà có thể thu được lợi, chẳng hạn cứ mỗi lần danh sách các website theo tiêu chí nào đó được tìm ra và người sử dụng «click» vào trang đó, Google, Yahoo! hay MSN lại thu được một khoản tiền vì, thông qua các công cụ tìm kiếm các hãng đã gián tiếp quảng cáo cho các website. Số tiền này do chủ các website trả tùy theo tần số được «viếng thăm» của người sử dụng.

Đến phần tìm kiếm được tài trợ và hình thức vi phạm nhãn hiệu mới

Nếu để ý, người sử dụng có thể thấy rằng mỗi khi tìm kiếm trên mạng qua Google, Yahoo hay MSN thì trang kết quả bao giờ cũng có hai phần. Phần bên trái chính là kết quả được sắp xếp theo tiêu chí khách quan tức là kết quả gần với từ khoá nhất được xếp lên trên và cứ thế cho đến hết. Phần bên phải cũng là danh sách kết quả tìm kiếm nhưng có kèm theo dòng chữ «Sponsor results», «Sponsored sites» hoặc «Liens commerciaux», ví dụ như khi ta đánh từ khóa «chanel» trong công cụ tìm kiếm «Google.fr» «Yahoo» hay «MSN» sẽ lần lượt tìm được kết quả là 38.700.000, 17.800.000, 4.206.521 website, đường dẫn thoả mãn tiêu chí tìm kiếm ở bên phải, đồng thời phần bên trái là kết quả của phần tìm kiếm có tài trợ.

Chính từ phần này mà nảy sinh các tranh chấp có liên quan đến nhãn hiệu. Nguyên do là, các website cung cấp dịch vụ tìm kiếm có thể đặt ra các từ khóa và sau đó bán đấu giá từ khóa đó cho các doanh nghiệp muốn sử dụng từ khóa để được tìm thấy, ví dụ như chương trình «Adwords» của hãng Google. Kết quả là, cứ mỗi khi người tìm kiếm đánh từ khóa trên mục tìm kiếm thì ngay lập tức doanh nghiệp đã mua từ khóa được tìm thấy ở vị trí ưu tiên tại phần bên phải, như được xếp đầu tiên trong danh sách kết quả được tìm thấy. Sở dĩ điều này là một lợi thế bởi nghiên cứu cho thấy, trên thực tế người sử dụng chỉ quan tâm đến cùng lắm là 20 kết quả tìm kiếm được xếp đầu tiên, những vị trí sau không có cơ may nào được người tìm ghé thăm.

Vấn đề bắt đầu nảy sinh từ đây, các từ khóa mà các trang cung cấp dịch vụ tìm kiếm đặt ra và bán có thể lại chính là các nhãn hiệu, tên thương mại đã được bảo hộ của người khác như trường hợp của «Chanel» chẳng hạn, khi đánh từ khóa/ nhãn hiệu này thì trang thương mại lại chỉ dẫn đến những trang web có thể chẳng liên quan gì đến túi xách hiệu «Chanel» hoặc là trang web chuyên cung cấp túi xách, vali giả mạo hoặc có khi kết quả tìm kiếm lại dẫn đến những website của những doanh nghiệp đang là đối thủ cạnh tranh của chủ nhãn hiệu, tên thương mại v.v...

Cũng từ một vụ việc có bản chất như vậy mà ngày 4.2.2005, Tòa án Sơ thẩm thẩm quyền rộng Paris đã tuyên án Công ty Google Inc. và Công ty Google tại Pháp hành vi vi phạm nhãn hiệu đối với nhãn hiệu «Louis Vuitton», «LV» và hành vi cạnh tranh không lành mạnh trong vụ kiện giữa S.A Louis Vuitton Malletier và Google. Lập luận phía Louis Vuitton đưa ra là bằng cách sử dụng các từ khóa là các nhãn hiệu «Louis Vuitton», «LV» được bảo hộ của Louis Vuitton, công cụ tìm kiếm trên Google.fr và Google.com đã cho kết quả ở phần bên phải những liên kết tới các website chuyên cung cấp sản phẩm Louis Vuitton, LV giả mạo. Lập luận này của phía Louis Vuitton đã được Tòa án chấp nhận, Google sau đó đã kháng án với lý do rằng họ chỉ là người cung cấp các công cụ tìm kiếm, việc lựa chọn từ khóa nào và từ khóa đó có phải là nhãn hiệu được bảo hộ hay không họ không thể kiểm soát được. Hơn nữa, suy cho cùng, người sử dụng/ người tìm kiếm chính là người quyết định việc họ sẽ «click» vào website nào và có mua hàng từ các website đó hay không.

Tòa phúc thẩm Paris đã bác bỏ lập luận của phía Google tại bản án ngày 28.6.2006 và nhắc lại rằng việc Google đặt ra có chủ ý các từ khóa là các nhãn hiệu, tên thương mại của người khác và sau đó bán các từ khóa này cho những người mua để gắn với website cung cấp hàng giả mạo đã là hành vi vi phạm quyền về nhãn hiệu của chủ sở hữu. Tòa cũng tuyên phạt Google phải trả 150.000 euro tiền bồi thường vi phạm nhãn hiệu «Louis Vuitton» và «LV», 150.000 euro tiền vi phạm tên thương mại «Louis Vuitton» cộng thêm 60.000 euro tiền án phí.

Lê Xuân Lộc

Nguồn: Sài Gòn Tiếp Thị Online.

15 tháng 8, 2007

Thạch Sùng đi chọn mẻ kho




Hổm giờ toàn bị mọi người trong nhà chọc là Thạch Sùng thời hiện đại, trong nhà có đủ thứ các loại bằng, nhưng bằng lái xe là cái bằng thông dụng nhất, hầu như ai cũng có thì mình lại không có, hehe. Thế là quyết tâm đi thi cái bằng lái. Chỉ có điều, hổng có cái động cơ nào đủ mạnh mẽ để thực hiện quyết tâm đó cả, vì như mọi người đã biết, ngày ngày mình đều đi làm trên cái xe Cub 50 phân khối nên cần gì bằng lái. Thế là sau nhiều ngày đêm suy đi nghĩ lại, quyết tâm có được cái bằng lái xe đã cao hơn nỗi ám ảnh sợ té, vậy là quyết định Tết này sẽ đổi xe mới, hehe. Từ đây đến đó sẽ từ từ ngâm cứu các loại xe nào hợp với dáng em, trong đó đầu tiên phải kể đến chiếc Vespa LX màu vàng chanh của Piaggio, nhìn long lanh và cực kỳ sang trọng:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Chỉ có điều giá cả của nó thì... ak ak, giá gốc xem ở trên website của nó cho xe 125cc là 3.050 USD, nhưng giá nhập khẩu tại Việt Nam lên đến khoảng 5.300 USD. Thôi chắc là dự án này hổng khả thi rồi quá! Chuyển qua phương án B thôi. Mặc dù tiếc ơi là tiếc, chặc lưỡi, thôi để lần sau vậy, hihi

Phương án B hiện thời đang có 2 lựa chọn. Lựa chọn 1 là xe Click màu vàng của Honda, có màu sắc giống như LX nhưng hơi đậm hơn chút và không sang trọng bằng. Được cái xe này nhìn năng động, nhỏ và nhẹ, mình sợ nhất là dắt mấy cái xe nặng nề.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Lựa chọn 2 là xe Attila Elizabeth của SYM, có kiểu dáng tương tự như LX, nhưng hổng có màu vàng. Nếu mua xe này thì sẽ cùng bộ với xe của chồng yêu, với lại kiểu dáng của nó nhìn sang trọng, cổ điển và nữ tính lắm!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Không biết nên chọn cái nào giờ? Mọi người cho xin ý kiến với. Hoặc có đề nghị thêm lựa chọn nào nữa không? Cám ơn trước nha, hihi




Chọn xe nào thích hợp giờ?




Click

2


Attila Elizabeth

20


khác

2





Sign in to vote

13 tháng 8, 2007

Trăm năm bia đá cũng mòn...




Thân gửi: chị - một người không quen. Thật ra em đã biết đến chị từ hơn 10 năm trước, dù lúc đó mọi chuyện cũng đình đám thật, nhưng quả tình em chẳng để ý gì nhiều, ôi dào, scandal của giới nghệ sĩ thôi, quan tâm làm gì. Thế rồi, cách đây không lâu, lại đọc được tin của chị. Mọi người vẫn cho rằng đó lại là một scandal mới của giới nghệ sĩ, nhưng bây giờ thì em không nghĩ thế. Nghệ sĩ, suy cho cùng cũng là người mà, cũng có những hỷ - nộ - ái - ố và những nỗi đau rất thật, rất đời, phải không chị?

Hơn 10 năm trước, trong khi người ta ra sức lên án chị là kẻ bạc tình, tham sang phụ khó, người ta buộc chị phải chịu trách nhiệm trước cái chết của một người đàn ông kém bản lĩnh và thiếu trách nhiệm với chính bản thân mình, thậm chí, phải chịu trách nhiệm trước sự mất mát của… nền điện ảnh nước nhà, thì tình cảm của em đối với chị lúc đó, một cách hơi bàng quan, là một chút thương cảm, một chút xót xa, và cả một chút nghi ngờ, không biết người phụ nữ này làm thế là thật sự bởi vì yêu, hay bởi vì một bàn đạp nào đó để tiếp tục thăng tiến trong sự nghiệp?

Bây giờ, một lần nữa chị lại làm người ta nổi giận. Lần này, người ta hỏi rằng bao nhiêu năm qua chị đã có thể chịu đựng, thì tại sao không thể chịu đựng thêm được nữa? Người ta thắc mắc rằng chẳng ai còn nhớ đến điều đó nữa thì chị thanh minh để làm gì? Người ta nói rằng chuyện cũ đã qua rồi, nhắc lại làm chi, bới lên làm gì đống tro tàn để rồi lại bị chính ngọn lửa đó thiêu đốt? Người ta bảo rằng hãy để cho quá khứ ngủ yên và hãy để cho người nằm xuống được thanh thản. Người ta vẫn không tin, và không muốn tin rằng, hình ảnh của một thần tượng rất đẹp trong mắt mình, cũng lại có thể có những va vấp, những sai lầm, những xấu xí rất đời thường như chị nói. Em lại thấy họ rất cực đoan và nực cười, bởi vì không phải họ, không phải anh ta, cũng không phải cô gái kia, mà hơn ai hết, chính chị, mới là người đau nhất khi quyết định công khai sự thật này. Họ nhân danh cái gì để có những yêu cầu hết sức phi lý rằng chị phải tiếp tục chịu đựng bởi vì hơn 10 năm qua chị đã chịu đựng, rằng chị không được quyền thanh minh bởi vì người ta đã không còn nhớ đến điều đó cho dù bản thân chị thì vẫn đau đáu nhớ, rằng chị phải để cho người chết được thanh thản cho dù chị chưa bao giờ thấy thanh thản về điều đó?

Có thể có nhiều người cho rằng em ngây thơ, nhưng em vẫn tin rằng, động cơ thật sự của chị khi làm những điều đó, không phải là gì khác ngoại trừ muốn tìm lại sự bình yên và thanh thản trong tâm hồn mình. Điều đó, chị cứ tưởng là mình sẽ làm được, cứ tưởng là thời gian sẽ giúp mình quên được, nhưng nhiều khi, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, phải không chị? Em biết, nếu thật sự có thể quên đi, nếu thật sự đã không còn day dứt nữa, thì chị chẳng dại gì khơi lại nỗi đau đó làm gì. Em hiểu, nhiều khi có những vết thương theo thời gian vẫn có thể chưa lành lên thành sẹo, vì trong lòng nó vẫn còn những cái cồi, những lấn cấn chưa giải quyết được. Muốn vết thương có thể lành hẳn, chỉ có thể có một cách duy nhất là vạch nó ra, mổ xẻ nó, lật qua lật lại, lấy cho được những cái cồi vẫn luôn còn mưng mủ trong lòng. Cho dù cái cách đó rất đau đớn, rất tàn nhẫn, nhưng không thể nào khác được, phải không chị?

Em đã thức đến 2 giờ khuya để tìm cho được blog của chị, để đọc cho được cái entry nói về những day dứt, những đau thương, và em hiểu được một phần những điều chị đã phải gánh chịu, không chỉ cách đây hơn 10 năm, mà là trong suốt hơn 10 năm qua. Vô tình hay cố ý, chưa bao giờ người ta muốn buông tha cho chị, chưa bao giờ người ta muốn quên đi cái tên của chị sau khi nhắc đến cái tên của anh, chưa bao giờ người ta ngừng buộc trách nhiệm cho chị về sự ra đi của anh, chưa bao giờ người ta thôi gửi cho chị những đường link đến những bài báo viết về anh. Cho dù chị đã có một cuộc sống mới. Cho dù chị đã rất muốn quên đi. Trăm năm bia đá cũng mòn…

Em cũng đã thức đến 3 giờ sáng để lục lọi trên mạng, để liên kết các thông tin bật mí nửa vời của người này người kia, để tìm cho ra được cái cô V. đó là ai. Bây giờ thì em cũng đã biết được rồi, nhưng em lại thấy nó không còn quan trọng nữa. Cô V., hay W, X, Y, Z gì thì cũng thế thôi, cũng chỉ là kẻ đứng bên lề tình yêu của chị để nhặt nhạnh những hạnh phúc dư thừa của chị. Vì vậy, cô ấy không xứng đáng để chị day dứt mãi thế đâu. Em biết chị đã cảm thấy rất bất công khi mình phải hứng chịu nhiều búa rìu dư luận, còn cô ấy vẫn vui vẻ sống khỏe và có những khởi sắc nhất định trên con đường nghệ thuật. Nhưng thật ra, chị có hơn cô ấy rất nhiều. Thứ nhất, cô ấy chỉ có được một ít tình cảm của anh, theo kiểu dư thừa tình cảm để phân phát cho những ai hồn nhiên, ngây thơ lại mong manh, dễ vỡ, gặp nhiều bất hạnh trong cuộc sống và cần được chở che. Còn chị, chị có được tình yêu của anh, loại tình yêu gắn bó giữa hai con người đã cùng nhau trải qua nhiều gian nan thử thách, và với một người coi trọng tình yêu hơn là mạng sống, thì việc có được tình yêu của anh cũng đồng nghĩa với việc chị đã có được trọn vẹn tâm hồn của anh và cuộc sống của anh. Thứ hai, dù muốn dù không, chị mới luôn là người được nhắc đến bên cạnh anh. Còn cô ấy, chưa bao giờ là thế, trước đây, bây giờ và cả sau này khi mọi sự thật đã được phơi bày cũng thế. Cùng lắm, cô ấy chỉ được nhắc đến như là một sai lầm trong cuộc sống của anh, một sai lầm mà lúc nào anh cũng muốn nó không xảy ra, một sai lầm mà lúc nào anh cũng muốn chối bỏ, một sai lầm mà lúc nào anh cũng muốn quên đi, và một sai lầm mà cuối cùng anh đã phải trả giá bằng nụ cười của chị và sự sống của chính bản thân anh. Thứ ba, cho dù những nỗi đau của chị là rất thật, nhưng chị có quyền nói ra sự thật nhằm giải tỏa bớt nỗi đau của chính mình, và chị có quyền ngẩng cao đầu vì những nỗi đau ấy không phải do chị gây ra, thì cô ấy cũng có những nỗi đau, cô ấy cũng có những day dứt do cô ấy tự gây ra cho chính mình nhưng cô ấy không có một cách nào để có thể giải toả được nỗi đau, cô ấy còn phải âm thầm gặm nhấm nỗi đau đó như một hình phạt cho những đau khổ đã vô tình mang đến cho người khác. Đó là hình phạt kinh khủng nhất rồi, phải không chị? Vì vậy, hãy quên cái cô V. đó đi chị nhé, cô ấy không xứng đáng để chị bận tâm nhiều đến thế đâu chị ơi.

Em biết cho dù anh đã gây ra cho chị nhiều nỗi đau, cho dù anh đã ra đi một cách hèn nhát và bỏ chị lại một mình hứng chịu những đòn roi, những sỉ nhục của những người vì quá yêu thương anh đã trở nên mù quáng, nhưng trong lòng chị vẫn luôn còn một tình cảm rất thiêng liêng, rất tốt đẹp dành cho anh. Qua những dòng thư chị viết cho anh. Vậy thì, tha thứ cho anh chị nhé. Những gì cần nói đã nói hết rồi. Những gì cần làm đã làm hết rồi. Sự thật đã được trở về đúng với bản chất của nó. Thì tình yêu cũng sẽ được trở về đúng chỗ của nó, phải không chị? Em thật sự khâm phục tình yêu và lòng bao dung chị đã dành cho anh, khi chị âm thầm gánh chịu nhiều điều tiếng để giữ mãi hình ảnh đẹp của anh trong mắt mọi người. Nhưng tại sao chị không nghĩ rằng, bản thân chị đã biết về những sai lầm của anh, vẫn chấp nhận và yêu thương anh, thì người khác cũng thế, những người yêu thương hâm mộ anh chân chính đều thế. Hơn nữa người ta còn dễ dàng tha thứ cho anh vì người ta không phải gánh chịu bất cứ nỗi đau nào từ sai lầm của anh. Nghĩa là hình ảnh anh trong lòng họ cũng vẫn thế. Thế thì tại sao phải âm thầm chịu đựng nỗi đau riêng mình, day dứt và dai dẳng trong suốt 10 năm qua, hả chị? Sao không sớm nói ra ngay từ đầu để hướng búa rìu dư luận về phía khác, hả chị? Vì chị có quyền làm điều đó mà. Vì chị không có gì phải hổ thẹn cả. Vì chị là người duy nhất anh ấy yêu thương thật lòng. Vì chị là người duy nhất thật lòng yêu thương anh ấy.

Chẳng biết em viết cho chị những dòng thư này để làm gì, vì có bao giờ chị đọc được nó đâu. Nhưng em vẫn viết với sự đồng cảm sâu sắc nhất của một người phụ nữ dành cho một người phụ nữ. Điều duy nhất em không hiểu, dù em biết nỗi đau của chị là rất lớn, nhưng nó lớn đến thế sao? Lớn đến nỗi một gia đình hạnh phúc, một người chồng tuyệt vời cùng hai đứa con đáng yêu cũng vẫn không đủ để xoa dịu nó? Và mỗi khi trái gió trở trời nó lại trở nên nhức nhối? Vậy chồng của chị có biết điều đó không? Có biết tình yêu của anh dành cho chị vẫn chưa đủ để xoa dịu những nỗi đau cứ day dứt mãi trong lòng chị không? Không phải em trách chị đâu nhé, em chỉ buồn cho anh chị thôi. Bản thân em vẫn luôn quan niệm rằng, một vết thương muốn lành thì sớm muộn gì cũng cần phải được mổ xẻ lại một lần nữa để lấy hết cồi ra, nhưng hình như, càng để lâu thì khi mổ lại vết thương càng đau, chị nhỉ? Và đau ra đến cả những người xung quanh mình…

Thôi, bình yên chị nhé. Hơn 10 năm qua chị đã không chấp nhất dư luận làm gì, thì bây giờ chị cũng hãy bao dung với dư luận như thế đi chị nhé. Kệ họ. Nói mãi thì họ cũng mệt thôi.

Cuối cùng, em muốn chị hiểu rằng theo cách nghĩ của bản thân em, với những gì chị đã làm hơn 10 năm trước đây, chị đáng được trân trọng. Với những gì chị vừa làm mới đây, chị đáng được cảm thông. Và với những gì chị đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, chị đáng được hạnh phúc.

9 tháng 8, 2007

8 - 8, 8, 8




Đến hẹn lại lên, hôm nay là kỷ niệm... 8 tháng ngày cưới, hehe. Số 8 là một con số có ý nghĩa hết sức đặc biệt với mình, một trong những ý nghĩa đó là đám cưới được diễn ra đúng vào ngày kỷ niệm 8 năm 8 tháng 8 ngày hai đứa quen nhau. Trong 8 năm 8 tháng 8 ngày, à không, trong 8 năm 16 tháng 8 ngày đó có rất nhiều hỷ nộ ái ố, thương giận yêu ghét, có những ngọt ngào rất đáng nhớ và cũng có nhiều cay đắng muốn quên đi. Nhưng dù là ngọt ngào hay cay đắng thì cũng xin cảm ơn tình yêu vì đã mang đến cho mình một niềm tin, rằng trên đời này có một thứ gọi là “endless love“, ít ra là cho đến thời điểm hiện nay...

Hôm nay, ngồi ôn lại kỷ niệm và share với mọi người những khoảnh khắc đáng nhớ nhất nha:

Năm thứ nhất:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình này chụp trong lớp học năm lớp 11, không nhớ là dịp gì nữa. Hình tuy hơi mờ nhưng nhìn vào cũng có thể nhận ra 2 nhân vật chính, cùng với các nhân vật phụ làm “nền“ xung quanh như bạn Chí Thành nè, Đức Trung nè, Đặng Tuấn nè, Ngọc Huy nè, hehe


Năm thứ 2:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình này chụp vào những ngày cuối năm lớp 12, cả lớp kéo nhau đi chơi và tham quan ở Bến Nhà Rồng, chụp rất nhiều hình, sẵn dịp 2 đứa ké vào chụp riêng 1 tấm luôn. Đây cũng là tấm hình đầu tiên mà 2 đứa chụp với nhau nè, phía sau là lá cờ Tổ quốc, hihi


Năm thứ 3:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình chụp tại Lễ tuyên dương học sinh giỏi tổ chức cùng với Lễ khai giảng của năm học sau, tuyên dương các bạn là Thủ khoa, Á khoa các kỳ thi đại học. Mình chẳng thi đại học, nên không thủ khoa á khoa gì cả, chỉ được tuyên dương ké vì được tuyển thẳng đại học thôi. Còn người kế bên trong hình là người đi chụp hình ké, hehe


Năm thứ 4:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình chụp trong chuyến đi du lịch Đà Lạt cùng với gia đình của mình, cũng là chuyến đi chơi xa đầu tiên của 2 đứa. Có nhiều hình đẹp lắm, nhưng toàn là hình chụp film thôi à. Chọn tấm hình này làm đại diện, là tấm mình thích nhất, cũng là tấm mình rửa ra thêm cho chồng yêu bỏ trong bóp và mình thì gắn vào khung hình ở mặt sau cái điện thoại (lúc đó đang xài Nokia 2100)


Năm thứ 5:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình chụp lúc đi ăn chung với gia đình mình nhân dịp người cậu ở nước ngoài về thăm quê hương. Cũng bắt đầu từ năm này chồng yêu được ba mua cho cái máy chụp hình KTS, từ đó về sau tha hồ mà chụp hình nha.


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Khuyến mãi thêm tấm hình này, chụp trong một dịp đi chơi ở Vũng Tàu.


Năm thứ 6:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình chụp lúc đi ăn chung với gia đình chồng nhân dịp sinh nhật me chồng. Lúc này là ở trong phòng karaoke chứ nhỉ, không nhớ 2 đứa đã hát bài gì, hình như là bài “Vùng trời bình yên“ lúc đó mới xuất hiện. Đó hình như cũng là lần đầu tiên mình dám hát karaoke trước mặt mọi người sau những năm tháng dài được chồng yêu huấn luyện (mà sau lần đó về thì quyết định là còn phải khổ luyện thêm dài dài nữa, hix hix)


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình này chụp nhân dịp chồng yêu mới mua chiếc Attila, chạy qua khoe mình, 2 đứa lấy xe đi ăn mừng một bữa linh đình ở Mã Nhật Tân, rồi chạy vòng vòng thành phố, ghé qua khu Miếu Nổi chụp một loạt hình với chiếc xe mới rồi mới chịu về, hihi


Năm thứ 7:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình chụp lúc đi ăn chung với gia đình chồng nhân dịp sinh nhật một đứa em họ của chồng. Sao toàn thấy ăn với uống không vậy nè trời?, hehe


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình chụp nhân dịp Lễ tốt nghiệp đại học của mình đây, phái đoàn hôm đó gồm có ông bà ngoại, bố mẹ, me chồng, chồng yêu, 2 con bạn thân hồi cấp 2 và 2 đứa em, xôm tụ ghê chưa? Tự hào là người có điểm số cao nhất trong 4 người tốt nghiệp loại giỏi của cả khóa 25 mừ (3 bạn còn lại ở đây, ở đâyở đây nè, bạn nào muốn làm quen thì vào làm quen đi, hihi). Hơi buồn một tí là nhà trường không có nghi lễ đặc biệt nào dành cho Thủ khoa cả, cả cái quyền phát biểu cảm nghĩ cũng bị tước mất, nhưng không sao, mình coi trọng thực lực chứ không thèm mấy cái sự phô trương.


Năm thứ 8:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình này chụp hôm Lễ tốt nghiệp của chồng yêu. Hội trường trường Kiến trúc bé tí xíu nên hạn chế số lượng người vào dự, ba me chồng ăn mặc thiệt là đẹp cũng bị đứng ở ngoài không vào được bên trong. Bạn của chồng yêu thấy mình chui được vô trong thì ngạc nhiên quá chừng, sao bồ mày vô được mà bồ tao không vô được giờ này còn phải đứng ở ngoài nè. Hihi, không những chen vô được mà mình còn kiếm được chỗ ngồi ngon lành và chụp hình, quay phim được cho chồng yêu - khuyến mãi luôn cho bạn của chồng yêu - những tấm hình và những đoạn phim vô giá nữa nè, hehe


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình này chụp hồi Tết năm Bính Tuất, lúc đó nhà chồng mang quà bánh trà rượu sang nhà mình để bàn chuyện cưới xin. Bảo là bàn chuyện cưới xin chứ khi gặp nhau thì 2 ông bố vui quá xá, toàn nói những chuyện trên trời dưới đất gì không chứ chẳng bàn nửa câu đến chuyện đám cưới, hihi. Hai đứa không làm lễ đính hôn mà cưới hỏi cùng lúc luôn cho tiện, nên cái lễ này giống như lễ dạm ngõ hồi xưa, còn me chồng thì nghĩ mãi mới ra câu “mừng thông gia hội ngộ“ để ghi trên cái bánh kem này, hehe


Năm thứ 9:

Tèng téng teng, sau 8 năm 8 tháng 8 ngày chờ đợi thì cái ngày trọng đại đó cũng đến:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình này chụp hôm đi chụp hình làm album được phóng to để treo trong phòng ngủ nè


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình này chụp lúc làm lễ cưới, chú rể đeo nhẫn cho cô dâu nè


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình này chụp hôm đãi tiệc cưới ở Hương Phố nè


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hình đi honeymoon Đà Nẵng - Hội An - Huế - Ninh Bình - Hạ Long - Hà Nội nè, tuy có hơi mệt chút nhưng mà rất ý nghĩa và không kém phần loãng moạn đâu nha, hehe


Còn bây giờ thì đang là năm thứ 10, chưa có hình nào mới để khoe, nhưng hy vọng là sẽ còn năm thứ 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50, 51, 52, 53, 54, 55, 56, 57, 58, 59, 60… (mỏi tay quá, thôi chắc là đủ rồi đó) để tiếp tục khoe khoang hén, hihi

7 tháng 8, 2007

Trái đất ba phần tư nước mắt




Ngày xửa ngày xưa, có một câu chuyện như thế này:

Cô gái thứ nhất và cô gái thứ hai là hai người nổi tiếng xinh đẹp trong vùng, được rất nhiều người yêu mến, ngưỡng mộ. Ngoài ra hai cô còn là một đôi bạn rất ư là thân thiết, tâm đầu ý hợp. Một hôm, cô thứ nhất sau một thời gian dài ấp ủ mày mò tự may được cho mình một cái áo đầm đẹp ơi là đẹp, đem khoe với cô gái thứ hai thì cô gái thứ hai thấy thích quá, bèn xin cô gái thứ nhất cho mình chiếc áo đầm đó đi. Vốn dĩ là bạn bè thân thiết, cô gái thứ nhất đồng ý cho cô gái thứ hai chiếc áo đầm. Một dịp lễ hội hoành tráng, cô gái thứ hai đã mặc chiếc áo đầm đó và còn chụp rất nhiều hình đăng lên tạp chí nữa, mọi người ai cũng nghĩ cái áo đầm đó là của cô gái thứ hai.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hai cô gái bây giờ cũng đã qua thời xuân sắc và đã đi... lấy chồng nước ngoài hết rồi. Trong vùng bây giờ còn lại cô gái thứ ba, vốn cũng là một người nổi tiếng từng đoạt giải "hoa hậu nhí", tuy theo nhận xét của một vài người thì cô gái thứ ba này khi lớn lên đã không còn vẻ đẹp mặn mòi như trước nữa, nhưng nói chung cô vẫn có thể được coi là một người đẹp. Một ngày đẹp trời trà dư tửu hậu, cô gái thứ ba kể cho mọi người nghe rằng lúc chưa đi lấy chồng, cô gái thứ nhất từng tâm sự với cô gái thứ ba rằng chiếc áo đầm ngày xưa mà mọi người đều tưởng là của cô gái thứ hai may đó, thật ra là của cô gái thứ nhất. Nay cô gái thứ ba muốn công bố điều này như một sự đính chính, mà không có một bằng chứng nào cụ thể cả, hai cô gái kia cũng không thể liên lạc được để đối chứng luôn.

Theo bạn, trong câu chuyện mình vừa kể, ai là người tệ nhất:

1. Cô gái thứ nhất: thích thì cho, không thích thì không cho, chứ đâu có ai ép buộc đâu mà đem cho đã rồi lại đi kể với người khác là của mình cho?

2. Cô gái thứ hai: cái gì của mình là của mình, không phải của mình thì thôi, mình không giỏi bằng người ta thì ráng chịu, đi xin xỏ làm gì?

3. Cô gái thứ ba: ai muốn cho ai cái gì thì kệ người ta, mắc mớ gì tới mình mà đính với chả chính? Đính chính mà không có bằng chứng gì, không có ai để đối chứng luôn, hổng biết có ý đồ gì đây hông nữa?

Trước khi kể câu chuyện ngày nảy ngày nay (ở đây có một số bạn bè nếu quan tâm biết là chuyện gì rồi thì... thôi, hehe) xin lấy ý kiến của mọi người cái, xem coi trong ba cô gái đó cô nào là tệ nhất, nếu có giải thích lý do luôn thì càng tốt. Sau khi có được kha khá ý kiến của mọi người thì mình sẽ kể câu chuyện ngày nảy ngày nay, cũng phiền phức không kém câu chuyện ngày xửa ngày xưa của giới người đẹp chân dài kia đâu. Mọi người dành chút thời gian vote dùm cái, đa tạ đa tạ, hehe


Phần bổ sung ngày 10/08/2007:

Chân thành cám ơn tất cả các bạn đã dành thời gian đọc và tham gia bình chọn. Để tiết kiệm thời gian, mình xin kể tiếp câu chuyện ngắn gọn như thế này: Ngày nảy ngày nay, có một "thần đồng thơ" Việt Nam nay đã qua độ hot tên là Trần Đăng Khoa, trong lúc trà dư tửu hậu có viết một bài báo "đính chính" rằng cái câu thơ hay hay "trái đất ba phần tư nước mắt" mà trước giờ mọi người cứ tưởng là của Xuân Diệu đó, thật ra là của Huy Cận. Có một hôm nào đó Huy Cận đã kể cho Trần Đăng Khoa nghe rằng Xuân Diệu rất thích câu thơ đó nên đã hỏi xin và Huy Cận đã cho Xuân Diệu. Đáng lưu ý là Trần Đăng Khoa không đưa ra được một chứng cứ nào, mà Xuân Diệu và Huy Cận cũng đã thành ra người thiên cổ rồi nên cũng sẽ chẳng ai biết được đâu là sự thật. Nhưng biết được sự thật, trong trường hợp này cũng đâu có ý nghĩa gì, bởi vì với cả Xuân Diệu lẫn Huy Cận, việc thêm vào một câu thơ hay bớt đi một câu thơ cũng đâu có ảnh hưởng gì đến tài năng, sự cống hiến cũng như sự yêu thích mà bạn đọc thơ đã dành cho cả hai. Suy cho cùng, việc đính chính cái gọi là sự thật đó cuối cùng chỉ có ý nghĩa đối với mỗi Trần Đăng Khoa mà thôi, bằng chứng là tên tuổi của ông đã được nhắc đến liên tục bên cạnh Xuân Diệu và Huy Cận trong thời gian gần đây, khi mà ông chẳng có thêm được một bài thơ nào được nhiều người nhớ đến như những câu thơ ông đã làm từ hồi bé tí Hạt gạo làng ta - Có vị phù sa - Của sông Kinh Thầy - Có hương sen thơm - Trong hồ nước đầy - Có lời mẹ hát - Ngọt ngào hôm nay - Hạt gạo làng ta - Có bão tháng bảy - Có mưa tháng ba - Hạt mồ hôi sa - Những trưa tháng sáu - Nước như ai nấu - Chết cả cá cờ - Cua ngoi lên bờ - Mẹ em xuống cấy... hay Nhà em treo ảnh Bác Hồ - Bên trên là một lá cờ đỏ tươi - Ngày ngày Bác mỉm miệng cười - Bác nhìn chúng cháu vui chơi trong nhà - Ngoài sân có mấy con gà - Ngoài vườn có mấy quả na chín rồi...

Quả là một chuyện cười ra nước mắt. Dễ hiểu thôi, bởi vì trái đất ba phần tư nước mắt mà.

Trái đất ba phần tư nước mắt
Đi như giọt lệ giữa không trung...



Theo bạn trong câu chuyện trên ai là người tệ nhất?




cô gái thứ nhất (người cho)

1


cô gái thứ hai (người xin)

0


cô gái thứ ba (người đính chính)

13





Sign in to vote

5 tháng 8, 2007

Võ lâm ngũ bá - Dụ ngôn về chính trị




Mê đọc Kim Dung nhưng nói chung không có đủ kiến thức uyên bác để bình Kim Dung, nhất là trong điều kiện không thể đọc Kim Dung nguyên gốc tiếng Hoa, xin lần lượt giới thiệu với các bạn các bài viết của Vũ Đức Sao Biển - người được mệnh danh là nhà Kim Dung học của Việt Nam - đăng lần lượt trên các tạp chí Kiến thức ngày nay, Pháp luật nguyệt san… cũng như đã được tập hợp để in thành bộ sách 4 quyển “Kim Dung giữa đời tôi”. Bắt đầu bằng một phát hiện thú vị: Võ lâm ngũ bá - Dụ ngôn về chính trị.


Rất nhiều người mê truyện võ hiệp đều biết được Võ lâm ngũ bá truyện là một bộ đoản thiên gồm 4 cuốn của Kim Dung. Đây là bộ tiểu thuyết làm nền móng để ông xây dựng liên tiếp 3 bộ truyện kế tiếp: Xạ điêu anh hùng truyện, Thần điêu hiệp lữỶ thiên Đồ long ký. Bộ đoản thiên tiểu thuyết ấy có giá trị như một đoạn lung khởi trong một bài tác văn, nhằm giới thiệu năm ông vua của giới võ lâm. Nếu thu hẹp thì người đọc chỉ hiểu như đó là giới võ lâm Trung Hoa, một Trung Hoa với nhiều môn phái võ thuật lạ lùng, có những con người võ học kiệt xuất. Nhưng có lẽ Kim Dung đã không muốn thu hẹp. Ông đã truyền đến người đọc một dụ ngôn lớn lao hơn - dụ ngôn chính trị.

Trong Võ lâm ngũ bá, Kim Dung giới thiệu năm nhân vật đại võ sư: Đông tà Hoàng Dược Sư, Tây độc Âu Dương Phong, Nam đế Nhất Đăng đại sư, Bắc cái Hồng Thất Công và Trung thần thông Vương Trùng Dương.

Đông tà Hoàng Dược Sư ngự trị ở Đào hoa đảo. Nếu lấy Trung Hoa làm điểm giữa thì Đào hoa đảo chính là nước Nhật Bản và Hoàng Dược Sư chính là biểu tượng của dân tộc Nhật Bản vậy. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao Kim Dung lại gọi Nhật Bản là “tà”. Có lẽ trong tâm tưởng của ông và hàng tỉ người Trung Quốc khác vẫn chưa phai mờ hình ảnh của những đội quân Nhật Bản xâm lăng, giết chóc, hãm hại hàng triệu người dân Trung Quốc, đặc biệt là sự hiện diện của quân đoàn Quan Đông trên miền Đông Bắc Trung Quốc trong thế chiến thứ hai. Đông tà Hoàng Dược Sư có một loại võ công kỳ ảo như tên gọi của nó: Lạc anh chưởng pháp (chưởng pháp hoa anh đào rụng). Trong Võ lâm ngũ bá, Kim Dung rất ca ngợi Hoàng Dược Sư, ca ngợi tính lập dị cổ quái của nhân vật này.

Tây độc Âu Dương Phong từ Tây Vực xuống. Khái niệm Tây Vực không xác định biên giới quốc gia. Âu Dương Phong có nghĩa là ngọn gió biển từ phía trời Âu thổi đến và ta có thể hiểu được nhân vật này chính là hình tượng biểu thị cho cả khối châu Âu, cả văn minh khoa học kỹ thuật châu Âu. Âu Dương Phong có môn Hàm mô công (công phu mô phỏng tư thế con ếch), ngồi xuống đất, dạng chân ra và phát chưởng về phía trước. Tư thế của Hàm mô công nhắc người ta nhớ đến hình ảnh chiếc xe tăng của binh lực các nước châu Âu trong đệ nhị thế chiến. Hãy nhớ rằng trong Xạ điêu anh hùng truyện sau này Kim Dung để cho Âu Dương Phong luyện tập võ công sai đường, bị tẩu hỏa nhập ma, phải đi đầu lộn xuống đất, chân đưa lên trời. Dụ ngôn ở đây thật rõ ràng: văn minh vật chất, khoa học kỹ thuật phương Tây quá tiến bộ đã làm đảo lộn hết mọi giá trị tinh thần. Cả châu Âu đang “tẩu hỏa nhập ma” vì chính cái cơ tâm của họ.

Nam đế là Nhất Đăng đại sư. Nhân vật này trong Võ lâm ngũ bá là một nhà sư hiền lành, đắc đạo. Đây là hình ảnh biểu tượng chung của các nước theo Phật giáo phía Nam Trung Hoa, trong đó có cả Việt Nam, Lào, Campuchia, Thái Lan, Srilanka (ngày trước là Ceyland - Tích Lan) và Ấn Độ. Nhà sư hiền lành ấy sử dụng một loại công phu huyền môn chính tông, rất quang minh chính đại: Nhất dương chỉ. Nhà sư hiền lành ấy không gây hấn với ai, không tranh hơi đua tiếng với ai. Kim Dung nghĩ đến các lân quốc ở phía Nam đất nước ông bằng tình cảm hết sức tốt đẹp. Rõ ràng là Phật tính đã được thể hiện rất cao trong tư duy, trong hành động của nhà sư này.

Bắc cái có tên là Hồng Thất Công, chính là hình ảnh biểu tượng của nước Liên Xô ngày nào. Hồng Thất Công có họ Hồng (màu đỏ) chính là màu cờ Liên Xô, lân quốc phía Bắc Trung Hoa. Hồng Thất Công có Hàng long thập bát chưởng (mười tám chưởng hàng phục con rồng), một loại võ công dương cương có thể làm tan bia vỡ đá, gãy cả tùng bách. Hàng long thập bát chưởng là gì nếu không phải là những hỏa tiễn - thành tựu lớn nhất về vũ khí của Liên Xô.

Trung thần thông Vương Trùng Dương chính là hình ảnh biểu tượng của đất nước Trung Quốc. Trong Võ lâm ngũ bá, Vương Trùng Dương ít khi xuất hiện, chỉ được kể lại qua miệng của những nhân vật khác. Văn minh Trung Hoa kín kẽ, thâm hậu vậy chăng? Vương Trùng Dương ở trong Trùng Dương cung, là sư tổ của phái Toàn Chân - chân lý toàn thiện nhất. Nhưng người đọc không thể nắm bắt được chân lý ấy, chỉ thấy một đại diện của phái Toàn Chân - Lão ngoan đồng Châu Bá Thông - dở tỉnh dở điên, nửa già nua nửa trẻ nít, suốt đời rong chơi, phá phách giang hồ. Về sau, trong Xạ điêu anh hùng truyện, Châu Bá Thông sáng tạo ra một loại võ công ngộ nghĩnh: Song thủ hỗ bác (hai tay vừa giúp nhau vừa đánh nhau). Văn minh, triết học Trung Quốc bị tác giả Kim Dung cười cợt: cùng một lúc tay trái vẽ hình tròn, tay phải vẽ hình vuông. Tất cả những điều mà tác giả không lý giải được về Trung Quốc thì Châu Bá Thông xuất hiện, lý giải dùm.

Võ lâm ngũ bá chính là một dạng dụ ngôn về chính trị. Khi thấy dụ ngôn ấy chưa thể (hoặc không thể) đi sâu vào lòng người, Kim Dung rời bỏ phong cách dụ ngôn, trở lại phong cách tiểu thuyết võ hiệp đích thực. Tác giả để cho cặp trai gái Quách Tỉnh, Hoàng Dung gặp gỡ và học Hồng Thất Công, dùng Hàng long thập bát chưởng đánh quân Nguyên, giữ gìn đất nước Trung Quốc. Nhưng đó là chuyện khác, chuyện được kể trong Xạ điêu anh hùng truyện


Bác Vũ Đức Sao Biển quả thật là đã có một phát hiện vô cùng thú vị về năm nhân vật “ngũ bá” của võ lâm Trung Nguyên. Đến đây thì lại làm cho mình chợt nhớ đến một đoạn trong Thần điêu hiệp lữ, khi mà Âu Dương Phong và Hồng Thất Công đánh nhau một trận long trời lở đất trước mặt tên tiểu tử Dương Quá, đến khi sức cùng lực kiệt lại còn giở hết các sở học của mình ra để dạy cho tên tiểu tử đó đánh đấm xem ai hay hơn ai nữa. Cuối cùng Âu Dương Phong và Hồng Thất Công ôm nhau vừa cười vừa chết, còn tên tiểu tử Dương Quá lại “hưởng soái” được hết các tuyệt học võ công của hai lão già, sau này xưng hùng xưng bá võ lâm và làm những chuyện ngang ngược động trời mà đồng đạo giang hồ ai cũng bất bình phê phán nhưng không ai dám ý kiến ý cò gì cả (ngoại trừ cặp vợ chồng già nua Quách Tỉnh - Hoàng Dung, mà cũng chẳng có ký lô gờ ram nào): lấy sư phụ của mình làm vợ! Không biết Kim Dung tiên sinh có “dụ ngôn” nhân vật Dương Quá (Quá có nghĩa là lỗi lầm) này cho đất nước nào hông ta? Nghi quá, hehe

2 tháng 8, 2007

Trịnh theo như tôi hiểu




Trước tiên xin khẳng định rằng bản thân mình chưa bao giờ tự nhận mình là người yêu Trịnh, hay yêu nhạc Trịnh. Tình yêu, theo như mình hiểu phải là một cái gì đó thiêng liêng lắm, đồng cảm lắm, thăng hoa lắm, mà tâm hồn mình thì nhiều khi thiếu một cái gì đó để có thể thăng hoa cùng Trịnh.

Thú thật là khi nghe Trịnh, mình không chú ý nhiều đến phần nhạc (đã nói là mình dốt đặc về thanh nhạc mà lị), chỉ để ý đến những triết lý hay ho trong phần lời. Vì vậy, có những bài mình thật sự thấy thích, thấy hay, cũng có những bài mình không thấy thích chút nào và chẳng hiểu hay ở chỗ nào. Bản thân mình ghét nhất là sự kệch cỡm, nên không dám tự nhận mình là một fan của Trịnh là vì thế.

Trong “sự nghiệp” nghiền ngẫm lời bài hát, mình phát hiện ra vài trường hợp lời ca có nhiều dị bản khác nhau và với mỗi trường hợp đó, mình có cách lựa chọn và giải thích riêng cho mình, đôi khi cảm thấy vô cùng hứng thú với phát hiện đó. Đã bảo không phải là người yêu nhạc Trịnh nói chung, nên chẳng biết đúng nguyên bản lời ca nó là gì, mà cũng chẳng cần biết nó là gì, yêu thích nó với cách cảm nhận của riêng mình là đủ.

Trường hợp thứ nhất, là bài Nhớ mùa thu Hà Nội. Theo đánh giá riêng của mình, và một số bạn bè có cùng mối quan tâm, thì hay nhất trong bài này là đoạn cuối bài. Thế nhưng với cái đoạn cuối này thì mình được nghe 2 cách hát khác nhau “Nhớ đến một người để nhớ mọi người”“Nhớ đến mọi người để nhớ một người”. Công bằng mà nói, mình nghe nhiều người hát theo cách thứ 1 hơn, và nhiều khi, ca sĩ hát theo cách thứ 2 đó chỉ đơn giản là do… quên lời, hehe, nhưng thật sự mình tâm đắc cách thứ 2 hơn rất nhiều. Ở cách hát thứ 1, người nghe liên tưởng đến một tình yêu sâu đậm với một cô gái Hà Nội, và từ tình yêu đó tạo nên một tình yêu khác quảng đại hơn dành cho tất cả những gì thuộc về Hà Nội, theo kiểu “tình yêu làm đất lạ hóa quê hương” như Chế Lan Viên đã viết. Ở cách hát thứ 2, ta bắt gặp trong bài hình ảnh một chàng trai nhiều hoài niệm với một tình yêu sâu kín, ngập ngừng. Người nghe được dẫn dắt theo mạch cảm xúc của chàng trai, nhớ từ cây cơm nguội vàng đến cây bàng lá đỏ, từ phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu đến bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời… Cứ thế, chàng trai loanh quanh nhớ tất cả mọi thứ thuộc về Hà Nội, lòng như thầm hỏi ta đang nhớ ai, đến một lúc nào đó mới oà ra hiểu được lòng mình đang nhớ đến mọi người thật ra là để nhớ một người… Bởi vì luôn luôn quan niệm rằng tình cảm trong nhạc Trịnh thường lãng đãng và nên thơ hơn là một cái gì cụ thể và mãnh liệt, nên mình nghiêng về cách hát thứ 2 hơn. Và mặc kệ cho người ta hát cái gì, Nhớ mùa thu Hà Nội trong lòng mình vẫn cứ phải là nhớ đến mọi người… để nhớ một người…

Trường hợp thứ hai, Nhìn những mùa thu đi. Trong bài hát có một câu như thế này “Chiều cuối trời nhiều mây...”. Hình như là thế vì mình nghe người ta hát như thế nhiều hơn. Nhưng riêng bản thân mình thì lại thích hát thành “Trời cuối chiều nhiều mây...”, có lẽ vì hai lý do sau: Thứ nhất, về mặt âm thanh, chiều đứng cạnh nhiều sẽ gây một hiệu ứng thính giác mạnh mẽ và ấn tượng hơn, giống như trường hợp cái câu “đường Bạch Dương sương trắng nắng tràn” của Tố Hữu. Thứ hai, về mặt ngữ nghĩa, chiều cuối trời chỉ đơn thuần chỉ về thời gian (chiều) và không gian (cuối trời) chứ không mang một ý nghĩa biểu cảm nào. Ngược lại, với trời cuối chiều thì cuối chiều tạo nên một cái gì đó buồn mang mác, gần như là sự bất lực của con người trước dòng chảy thời gian, hay cũng là sự bất lực của con người trước sự thay đổi, mất mát và lãng quên - chuyện chúng mình ngày xưa, em ghi bằng nhiều thu vắng, đến thu này thì mộng nhạt phai…

Trường hợp thứ ba là của Gọi tên bốn mùa với câu hát cuối cùng “Trẻ thơ ơi, tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người” hay “Trẻ thơ ơi, xin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người”. Câu này thì mình đã nhắc đến một lần rồi, trong entry Bản năng, con bò cạp và sự yêu thương mà ở đó, mình ghi là “Trẻ thơ ơi, xin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người”. Tin buồn, nghe cứ như là phần “tin buồn - gia đình chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin” trên TV vậy. Cùng là buồn, nhưng tin buồn nghe có vẻ nặng nề, bi quan và ảm đạm hơn, trong khi xin buồn có một cái gì đó an nhiên, nhẹ nhàng của một con người đã thấu hiểu được các quy luật của trời đất, bình thản đối mặt và vượt qua nỗi buồn, để sống một cách trọn vẹn với kiếp người.

Trường hợp cuối cùng, Hoa vàng mấy độ với câu đầu tiên của phần điệp khúc “Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió...” hoặc “Xin cho bốn mùa đất trời lộng gió...”. Uh, lặng gió, nghe có vẻ trời yên bể lặng, không sóng gió không bão bùng, nhưng đôi khi gió lặng quá cũng thấy bức bối ngột ngạt sao đó, đôi khi yên bình quá thì lại chẳng còn gì để nói. Từ lặng gió có vẻ như phù hợp hơn với tâm trạng của một người con gái đã trải qua nhiều mưa bão cuộc đời, nên người con trai trong bài chỉ mong con đường em đi yên bình lặng gió để những vết thương lòng vơi đi, lành sẹo và phôi phai. Nhưng điều này thì dường như không phù hợp lắm với toàn bộ bài hát, khi mà người con gái đến bên đời người con trai với hoa vàng rực rỡ và luôn cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui. Người con gái đến rồi lặng lẽ chia xa và để lại trong lòng người con trai một vết thương thôi riêng cho một người. Cũng chính vì vậy nên bây giờ, cái mà người con trai mong muốn cho người con gái mà mình yêu quý, chắc không phải chỉ là sự bình yên của đất trời, mà là một con đường thênh thang với gió lộng bên trên và một thảm hoa vàng rực rỡ bên dưới mà ở đó, từng giọt sương thu đều biết yêu em thật thà

Nhiều khi ngồi ngẫm nghĩ lại mà giật mình, nếu nhỡ nguyên bản lời nhạc không giống thế, thì cái cách hiểu và cách cảm đó của mình có bị coi là hành vi xâm phạm quyền tác giả “bảo vệ sự toàn vẹn của tác phẩm, không cho người khác sửa chữa, cắt xén hoặc xuyên tạc tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào gây phương hại đến danh dự và uy tín của tác giả” không nhỉ? Nhưng lại nghĩ, so với các ông sao bà sao cùng những phá cách tào lao và tàn bạo của họ khi hát Trịnh trong thời gian gần đây, thì cái cách của mình xem ra vẫn còn “ngây thơ” chán, hehe

1 tháng 8, 2007

Không phải tơ trời, không phải sương mai




Mong manh nhất không phải là tơ trời

Không phải nụ hồng

Không phải sương mai

Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức

Anh đã biết một điều mong manh nhất

Là tình yêu

Là tình yêu đấy em!


Tình yêu

Vừa buổi sáng nắng lên

Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội

Ta vừa chạy tìm nhau...

Em vừa ập vào anh...

...Như cơn giông ập tới

Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi


Không phải đâu em - không phải tơ trời

Không phải mây hoàng hôn

Chợt hồng... chợt tím...

Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê

Khẽ vụng dại là... thế thôi... tan biến...


Anh cầu mong - không phải bây giờ

Mà khi tóc đã hoa râm

Khi mái đầu đã bạc

Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ

Còn thấy tựa bên vai mình

Một tình yêu không thất lạc...

Đỗ Trung Quân


Gần mười năm đã trôi đi, chưa thật sự là đã trải qua hết tất cả những giông - bão - biển - bờ, nhưng những giông - bão - biển - bờ mà ta đã trải qua đó cũng đủ để nhận ra rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, sẽ vẫn luôn tựa bên vai mình một tình yêu không thất lạc, phải không S?