6 tháng 4, 2007

Cổ tích về tình yêu




Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, mỗi con người có hai đầu, hai mình, bốn tay và bốn chân. Loài người sống rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi Thượng đế phải ghen tị, và trong một trận cuồng phong nọ, Thượng đế nổi giận xé toạc mỗi con người ra làm hai mảnh, mỗi mảnh có một đầu, một mình, hai tay và hai chân. Sau đó, còn chưa hả giận, ngài để chung tất cả các mảnh lại với nhau, xáo tung lên như mụ dì ghẻ trộn gạo với thóc, rồi quăng tất cả xuống dòng sông định mệnh. Từ đó, trên cái gọi là dòng sông định mệnh ấy, con người với một đầu, một mình, hai tay và hai chân cứ bơi qua bơi lại, bơi tới bơi lui, bơi ngược bơi xuôi để tìm một nửa đã mất đi của mình. Trong quá trình đó, có những người tìm được người cứ tưởng là một nửa của mình, nhưng thật ra lại không phải; cũng có những người khác, đã gặp được một nửa của mình rồi, mà lại không nhận ra; đặc biệt nhất là có những kẻ, gặp ai cũng lần lượt cho rằng đó là một nửa của mình… Cứ thế, con người trên dòng sông định mệnh cứ hối hả bơi qua bơi lại bơi tới bơi lui bơi ngược bơi xuôi để tìm cho được cái gọi là hạnh phúc…

Mình đã nghe câu chuyện này ở đâu đó, nhưng nói chung mình không thích câu chuyện này, vì các lý do sau:

- Thứ nhất, nếu gặp người không phải một nửa ngày xưa của mình mà không biết, vẫn bơi bên nhau vui vẻ hạnh phúc; thậm chí khi gặp người là một nửa ngày xưa của mình cũng không biết luôn, vẫn “vô tình đi lướt qua nhau”; thì việc tìm ra cái một nửa ngày xưa ấy liệu còn có ý nghĩa gì không trong cuộc sống của mỗi con người?

- Thứ hai, tại sao mỗi con người cứ phải bơi bơi để đi tìm hạnh phúc, mà không hiểu rằng hạnh phúc chỉ ở quanh đây, trong từng khoảnh khắc, trên mỗi khúc sông, ở mỗi con người mà mình đã gặp, đã cùng bơi với nhau suốt một quãng đường dài, à quên, một quãng sông dài. Tại sao cứ phải tìm được một nửa ngày xưa thì mới là hạnh phúc, biết đâu được, mấy nghìn năm đã trôi qua, có cái gì là không thay đổi?

- Cuối cùng, mình không tin vào cổ tích. Mình luôn tự hỏi, nếu cổ tích là có thật, thì tại sao cùng trong cổ tích, cùng trong một đêm mùa đông, cùng vào lúc 12 giờ, cô bé bán diêm lại không gặp được ông già Noel, không nhận được những túi quà hạnh phúc, mà phải đốt từng que từng que diêm để sưởi ấm, rồi lịm dần lịm dần đi trong đêm đông lạnh giá… Cổ tích để làm gì khi mà ngay cả trong mơ ước con người cũng không thể đem hạnh phúc đến được cho nhau?

Mình không tin vào cổ tích. Nhưng nếu bạn tin, hoặc bạn muốn nghe một câu chuyện cổ tích có ý nghĩa hơn về tình yêu, mình xin kể tiếp câu chuyện này:

Ngày xửa ngày xưa, trên một hòn đảo nọ, có nhiều người cùng chung sống với nhau, mỗi người đại diện cho một giá trị mà con người luôn hướng đến trong cuộc sống: Tình Yêu, Hạnh Phúc, Giàu Sang, Sắc Đẹp, Thông Thái… Trong đó, Tình Yêu là một cô gái bé bỏng, xinh tươi, trong trắng và luôn được mọi người yêu mến. Suốt ngày Tình Yêu chỉ ca hát, vui chơi, chăm sóc những luống hoa, rồi gội đầu chải tóc… Một hôm, không hiểu vì lý do gì (chắc lại là do Thượng đế nổi giận), trời nổi trận cuồng phong khiến hòn đảo trở nên ngập lụt rồi dần dần chìm trong biển nước. Bằng những cách khác nhau, những người khác trên đảo đều đã chuẩn bị được thuyền bè để rời khỏi đảo an toàn. Duy chỉ có Tình Yêu là không chuẩn bị trước, nên cô phải hối hả chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược để xin được giúp đỡ:

- Sắc Đẹp ơi, bạn cho mình đi cùng bạn với được không?
- Ồ không được đâu Tình Yêu ơi, bạn sẽ làm vấy bẩn chiếc áo mới của mình mất.

- Giàu Sang ơi, bạn cho mình đi cùng với được không, thuyền của bạn to thế kia mà?
- Ồ không được đâu Tình Yêu ơi, thuyền của mình chở đầy vàng bạc châu báu rồi, không có chỗ cho bạn đâu.

- Hạnh Phúc ơi, bạn cho mình đi cùng với được không? Hạnh Phúc ơi, Hạnh Phúc ơi!
- La la la (chắc bạn Hạnh Phúc mãi lo ca hát nên không nghe thấy tiếng gọi của Tình Yêu).

Trong lúc Tình Yêu đang vô cùng tuyệt vọng thì có một ông lão lẳng lặng chèo thuyền đến, lẳng lặng chở Tình Yêu sang bờ bên kia, rồi lẳng lặng ra đi, không kịp cho Tình Yêu nói một lời cám ơn hay thăm hỏi nào. Vô cùng thắc mắc, Tình Yêu bèn đi hỏi Thông Thái. Anh chàng Thông Thái sau một hồi nghiên nghiên cứu cứu, suy suy ngẫm ngẫm liền nói:

- Tình Yêu ơi, mình nghĩ ra rồi, chắc chắn bác ấy là bác Thời Gian.

- Bác Thời Gian ư? Thế lý do tại sao bác ấy lại cứu mình vậy hả Thông Thái?

- Vì một lẽ rất đơn giản thôi Tình Yêu ạ. Thời Gian đã cứu bạn bởi vì hơn ai hết, chỉ có Thời Gian mới hiểu rõ được Tình Yêu quý giá đến mức nào.

2 nhận xét:

Alex nói...

Ê Mi, mày nghĩ cô bé bán diêm không gặp được điều kỳ diệu sao?
Truyện rất buồn nhưng tao chỉ hình dung thấy cảnh cô bé cười thật tươi trong giấc mơ của mình! Cô bé đó đã cười dưới cái ấm áp của một que diêm... Hạnh phúc đúng không mày?

Yelaw ® nói...

Uhm đó cũng là 1 ý hay. Nhân đây tao chép cho mày bài thơ về que diêm:
Que diêm sống
khi đang chết
Nằm trong hộp tối bao nhiêu ngày
chỉ để một phút giây
tỏa sáng
Ánh sáng đựng ở đâu
không ở gỗ
không ở chất diêm sinh
mà ở phút rùng mình
va chạm