
Entry thứ 8 - một con số thật là đặc biệt - mình sẽ dùng để post lại bài viết ngày xưa mình đã viết về một chàng trai 17 tuổi trên đặc san "Khoảng trời riêng" - một sản phẩm của tài năng và trí tuệ A1 Lê Hồng Phong 97-00 mà từ đó đến nay, mỗi khi nhắc đến nó, các thành viên A1 đều tấm tắc tự hào.
Sơn nhờ mình viết cho Sơn. Thoạt đầu mình nghĩ sẽ có một bài viết thật ấn tượng, thật dễ thương nhưng đến bây giờ dường như đã là chuyện không tưởng! Thật là khó khăn khi muốn diễn đạt đầy đủ cái riêng của mình mà không lạc lõng với cái chung, cũng như khi nói rằng sở thích lớn nhất của Sơn là ... "ngủ" mà không làm mọi người chê Sơn lười biếng. Với thân hình "qua cầu gió bay" và bộ mặt của chàng trai ... 71 tuổi, ấn tượng đầu tiên Sơn tạo ra hết sức mạnh mẽ: 2 chữ VÔ DZUYÊN to tướng! Bản tính không ồn ào, ghét sự giả tạo, hình thức, Sơn lẳng lặng tham gia hết phong trào này đến hoạt động kia của lớp. Mình thích chiếc áo số 8, cả khi lập một hattrick lẫn lúc sút một cú penalty cực mạnh bay thẳng vào goal(keeper), lần nào Sơn cũng quay ra cười. Mình thích ngồi nghe Sơn hát, mặc dù chẳng có chút xíu cảm nhận nào về âm nhạc, tự dưng cũng thấy hay hay. Mình thích nhờ Sơn giảng bài, Sơn nắm vấn đề rất nhanh, dù đáp số trong sách ít khi nào chịu giống đáp số của Sơn (lạ ghê!). Sơn học tự tin, tài tử, lúc nào cũng vẫn luôn tập trung cho học tập. Mình biết Sơn đã hy sinh cái sở thích lớn nhất ngồi làm bìa đặc san, để rồi sau đó ngủ bù đến... quên luôn cả người ta! Mình biết Sơn có những ước mơ, hoài bão lớn lao nhưng không thiếu tính thực tế, cùng với những cảm nhận khá tinh tế về thế giới xung quanh... Cứ thế, cái ấn tượng hơi bị hổng đẹp lúc đầu dần được thay thế bằng một cảm giác thật là lạ, thật là ngộ mà không thể gọi tên...
Bây giờ thì chàng trai 17 tuổi đó đã trở thành người đàn ông 25 tuổi rồi... Mình không gọi là Sơn nữa mà gọi bằng chồng... Hình minh họa là chụp năm lớp 12, bài viết này thì viết năm lớp 11, còn chuyện yêu đương là từ hồi lớp 10 lận, hehe
11 nhận xét:
My a, nhin hinh may "ngay tho" dzay ma iu som qua, ac ac...
Mami nhớ cái buổi đi BNRồng này nè, vẫn còn nhớ cái áo dài sọc sọc quen thuộc của con gái. Nhanh quá. Nhình lại thấy hồi xưa sao mà con trai ốm thế nhỉ, đúng là 71 thiệt. Dạo này trông trẻ hẳn ra hơn nhiều, du di còn khoảng 69 nhỉ, hihi.
Mami cực kỳ thích số 8, hông biết có phải cũng là số con yêu thíhc khôgn
@ mami: thích mà, mami nhớ lại coi, tụi con còn chọn 8 năm 8 tháng 8 ngày để làm đám cưới muh. Ah, còn cái áo sọc cũng là "hàng độc" đó mami hén, suốt 3 năm học đều ko đụng hàng :D
@ Trâm: ko sớm lắm đâu mày, tao nhớ mày kể là mày iu từ hồi mẫu giáo ah :))
@ Ánh Minh: :)
@ Thụy: tao làm sao nhớ được ngày đầu tiên tao mặc cái nào, nhưng hình như ko phải cái này, mà là cái có mấy cái hoa văn nổi hình thù kinh dị ko biết là hình gì hehe
No idea... chi biet luc' tao khoai' la('m =))
Hình S-M hồi í trông nice & cute ghia
Trời 3 năm luôn á, hèn chi nhìn thấy cái áo là nhớ ngay những ngày ở LHP, chắc mami bị ám ảnh dữ qua, haha
Cái áo đó là cái áo mày mặc vào cái ngày đầu tiên phải mặc áo dài đúng không mày?
yeu tu nam lop 10, quá "ranh". Chi chỉ cho em bi quyet di, em van chua yeu ne ma chac la khong ai them yeu qua.hix hix
da biet cau chuyen tinh cam cua 2 vo chong lau roi nhung bay gio doc bai viet nay thay cang de thuong hon. Kham phuc kham phuc... Uoc gi minh cung co 1 cau chuyen dep nhu dzay!
Đúng là 1 chuyện tình đẹp thật nhỉ .. bao nhiêu cặp quen nhau từ cấp 2, cấp 3 đến khi lớn lên đều rã hết .. vì con người lớn lên và suy nghĩ cũng khác đi .. vậy mà tụi em lại có thể đi đến cuối đoạn đường .. :)
Hồi xưa nhìn em chị lại không nghĩ em lại "iu" sớm thế cơ chứ .. :D
Chời ui! Ghen tỵ chết đi được. Chia cho tui với nào.
Đăng nhận xét