7 tháng 4, 2007

Bong bóng lên trời




Ngày xửa ngày xưa, hình như mình 2 tuổi hay 2 tuổi rưỡi gì đó (chưa đi học mẫu giáo à), một lần được bố mẹ dẫn đi chơi ở Công viên Tao Đàn. Ở đó có nguyên một cái sân khấu măng non hoành tráng, các anh chị lớn 5 - 6 tuổi thay nhau lên hát các bài hát thiếu nhi như Kìa con bướm vàng, Chú ếch con, Con chim non…, hát xong mỗi người sẽ được tặng một cái bong bóng nhỏ hình con chim.

Mình rất thích được tặng bong bóng giống như mấy anh chị, vì thế nằng nặc đòi bố mẹ đăng ký cho lên hát. Theo lời mẹ kể lại, lúc đó mình có chút xíu, đứng dựa lưng vào sân khấu (trời, mình làm biếng từ nhỏ lận á), cầm micro hát bài “Em là mầm non của Đảng” mới ghê chứ. Hồi đó mình nhỏ mà chảnh lắm, mấy bài con chim con ếch không chịu hát đâu, chê “con nít”, mình thích hát mấy bài khó khó dài dài như cái bài “Em là búp măng non em lớn lên trong mùa cách mạng, sướng vui có Đảng tiền phong, có Đảng như ánh thái dương sống yên vui trong tình yêu thương, cuộc đời ngàn năm bừng sáng…” ấy thôi. Hát xong thấy mọi người vỗ tay quá chừng, mấy cô chú ưu ái tặng cho nguyên cái bong bóng lớn to đùng màu đỏ (loại bong bóng đại á, ôm nguyên vòng tay cũng không hết đâu nhé!).

Thế là mình khoái chí tử, đòi bố mẹ chở về khoe ông bà nội và ông bà ngoại. Hình như là trời nắng quá hay sao đó, mà trên đường từ nhà nội về nhà ngoại (hồi đó mình ở với ông bà ngoại), cái bong bóng to đùng, cái phần thưởng đầu tiên mà mình nhận được bằng chính công sức của mình ấy, bể cái bùm.

Theo lời mẹ thì mình đã khóc quá trời, khóc liên tục 3 – 4 tiếng đồng hồ không nghỉ. Bố nói bố sẽ mua cho 1 cái bong bóng khác, cũng to như thế, nhưng mình không chịu. Mình thích cái bong bóng phần thưởng kia cơ! Lúc đó mình còn nhỏ, chưa hiểu biết gì nhiều, nhưng mình mơ hồ thấy rằng cái bong bóng to đùng màu đỏ ấy, giống như nó tượng trưng cho một cái gì đó, mình không gọi tên được, nhưng mình muốn luôn mang theo bên mình cái bong bóng màu đỏ trên suốt con đường mình đi tới.

Cấp 1, lớp 5, gần đến Đại hội Liên đội, mình khoái chí tử nghe cô Tổng phụ trách bảo là lần này sẽ cho mình làm Liên đội trưởng nhé. Ai dè, gần kề ngày đại hội ấy, mình bị nổi trái rạ, nằm ở nhà cả tuần lễ, lúc đi học lại thì nghe con nhỏ bạn ngồi kế bên kể rằng, nó được đi dự đại hội thế mình, được ăn quá chừng bánh kẹo, vui ơi là vui. Thế là mất toi chức Liên đội trưởng, hôm biểu diễn văn nghệ bài Thành phố 10 mùa hoa, mình phải nhường vị trí nhụy hoa cho bạn đó, chỉ được làm 1 trong 4 cánh hoa trong cùng thôi à.

Cấp 2, mình là ứng cử viên sáng giá thứ hai cho việc đọc bài thơ “Bác ơi” để minh họa cho phút truyền thống mỗi buổi lễ chào cờ ở trường (bạn kia thì giọng bắc và đúng là đọc hay hơn mình thật). Sau đó mình không tham gia đội nòng cốt, đội văn nghệ hay gì gì đó nữa, phần vì bận lo “yêu” (hihi), phần vì ghét mấy em chảnh chảnh trong đó. Cho nên, cuối cùng thành quả lớn nhất hồi cấp 2 của mình là được cầm bảng tên Colette, dẫn đầu đội diễu hành của trường dự hội thi Nghi thức cấp quận, năm đó học lớp 8. Mà cũng đâu có phải do mình tài giỏi gì, chẳng qua là cô Tổng phụ trách thấy mình thắt 2 cái bím tóc “ngây thơ” quá, nên quyết định thế thôi (lại khoái chí tử).

Cấp 3, lại yêu (hehe), với lại lo học thi đại học, nên mình chẳng tham gia hoạt động Đoàn nào ở cấp trường cả.

Đại học là một khoảng thời gian mình trở nên “sẵn sàng sung sức” nhất với các hoạt động dày đặc và một số thành tựu nho nhỏ: chức danh Phó Chủ tịch hội sinh viên trường, giải thưởng Sao tháng giêng của Trung ương hội, một chuyến công tác ra Hà Nội, một bài viết gương điển hình trên báo Phụ nữ… Thế nhưng lần đầu tiên chọn danh sách Đoàn viên ưu tú đi học lớp cảm tình Đảng, kết quả bị hủy vì có thư nặc danh tố cáo việc bầu chọn không đúng quy trình. Lần thứ 2 thì bạn Bí thư nộp danh sách trễ. Lần thứ 3 mới đến học được với các lớp đàn em. Rồi làm lý lịch. Cùng đợt với mình, có bạn ở xa tít tận Quảng Ngãi đã xác minh xong từ lâu, mình từ nhỏ tới lớn chỉ ở rịt 1 nơi trong thành phố thôi, gia đình cũng bình thường không có gì đặc biệt, chờ mãi chờ mãi còn chưa xác minh xong. Kết quả, tháng 4/2005 mình ra trường thì đến tháng 12/2005 mới có quyết định. Mà lúc đó thì đã ra khỏi trường đại học rồi, thế là chuyển về sinh hoạt với các chú các bác tại địa phương.

Hai mươi lăm tuổi, nhìn lại, thấy cái bong bóng màu đỏ không còn như xưa nữa. Hình như bây giờ lớn rồi, nặng năm mươi hai ký rưỡi cao một mét sáu mươi phẩy năm, nên thấy cái bong bóng màu đỏ không còn quá to, quá vĩ đại với mình như trước nữa.

Hai mươi lăm tuổi, đang bước đi trên con đường cao tốc mà ở đó tất cả mọi người hối hả lao đi và vượt lên phía trước. Thật ra mình cũng đi không đến nỗi chậm, nhưng cứ thấy vướng víu sao đó, cái bong bóng màu đỏ hình như đang cản gió…

Hai mươi lăm tuổi, tức là trải qua hơn hai mươi năm, cái bong bóng màu đỏ không bao giờ bị bể nữa, nhưng hình như, không bị bể không phải do nó cứng cáp hơn, mà là do nó đã hết căng. Bởi vì hết căng, nên nó không bao giờ bị bể nữa. Nhưng cũng bởi vì hết căng, nên nó không còn lồng lộng phơi phới như ngày xưa nữa…

Hai mươi lăm tuổi. Xòe tay. Bong bóng lên trời…

5 nhận xét:

Alex nói...

Từ tháng 4 bắt đâu viết blog à? Quá lạ luôn... Vụ gì vậy ta :-? hay già thêm một tuổi nên đổi tính?

Thủy Hiền nói...

Ngồi nghĩ mãi mà chẳng nhớ ra :) Nhưng khi đọc vài entries, thấy cái tên "Diễm My" thì... ngồi bàn thứ hai, cạnh cửa sổ phải không em?
Hóa ra, chúng ta có chung 2 ngôi nhà lận :D (Lê Hồng Phong và ĐH Luật).

Yelaw ® nói...

@ Tuan: My cung thich nhat doan do, viet ra voi nhieu tam trang lam, ma ko phai ai cung co the hieu duoc. Cam on Tuan da dong cam va chia se...

T.Dang nói...

Thích nhất đoạn này, đã từng có cảm giác như thế nhưng sớm quyết định lựa con đường khác, quả bóng khác.
"Hai mươi lăm tuổi, nhìn lại, thấy cái bong bóng màu đỏ không còn như xưa nữa. Hình như bây giờ lớn rồi, nặng năm mươi hai ký rưỡi cao một mét sáu mươi phẩy năm, nên thấy cái bong bóng màu đỏ không còn quá to, quá vĩ đại với mình như trước nữa.
Hai mươi lăm tuổi, đang bước đi trên con đường cao tốc mà ở đó tất cả mọi người hối hả lao đi và vượt lên phía trước. Thật ra mình cũng đi không đến nỗi chậm, nhưng cứ thấy vướng víu sao đó, cái bong bóng màu đỏ hình như đang cản gió…
Hai mươi lăm tuổi, tức là trải qua hơn hai mươi năm, cái bong bóng màu đỏ không bao giờ bị bể nữa, nhưng hình như, không bị bể không phải do nó cứng cáp hơn, mà là do nó đã hết căng. Bởi vì hết căng, nên nó không bao giờ bị bể nữa. Nhưng cũng bởi vì hết căng, nên nó không còn lồng lộng phơi phới như ngày xưa nữa…
Hai mươi lăm tuổi. Xòe tay. Bong bóng lên trời…"
Ừhm, bong bóng không tự sinh ra, cũng không tự mất đi. Nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, từ nơi này sang nơi khác ^_~

queeny black nói...

Bong bong xi hoi roi, lam sao bay len troi duoc?