3 tháng 12, 2007

Thương về ngày trước


Bao người yêu đi tiễn đưa nhau

Những chuyến xe khuất về biên giới

Người tôi yêu trước cũng là bộ đội

Ngày lên đường tôi chẳng tiễn chân theo.


Ngày ấy nào anh đã có em đâu

Tuổi mười sáu ghi nhiều nhật ký

Những làng phố, những tình yêu thơ trẻ

Có dòng nào trong đó nhắc tên em?


Chuyện qua rồi anh cũng đã quên

Chẳng dám trách, chỉ thoảng buồn nho nhỏ

Lòng những muốn trở thành ngọn cỏ

Bên lề đường ngày ấy tiến anh đi

Muốn thành rừng muôn tán lá chở che

Muốn thành suối giữa đường xa nắng rát


Khi anh ngủ em muốn thành bài hát

Hát ru lời của mẹ ngày xưa

Cơn sốt rừng vàng mắt sạm da

Em, đồng đội sẻ cùng anh ca nước

Làm hạt bụi dưới chân anh bước

Làm mái nhà che những cơn mưa

Bao gạo quàng vai trong cơn đói sớm trưa

Làm ánh lửa giữa rừng khuya phía trước

Lòng em thương làm sao mà nói được

Như trời xanh vô tận mãi màu xanh


Dẫu bây giờ em đã ở bên anh

Chung lo lắng, chung vui buồn, mơ ước

Em vẫn cứ thương về ngày trước

Người yêu em thuở ấy có em đâu...

Xuân Quỳnh

P.S.: Đoạn trên thì cũng bình thường, nhưng đoạn cuối thì hay và ý nghĩa lắm đó. Không hiểu sao khi thương một người, người ta lại có thể thương luôn cả những ngày xa xưa lúc "người yêu em thuở ấy có em đâu", và bỏ qua cả những “có dòng nào trong đó nhắc tên em?”. Có lẽ, là tại bởi, “lòng em thương làm sao mà nói được, như trời xanh vô tận mãi màu xanh…”

1 nhận xét:

queeny black nói...

seo bai ni e goai, hok ai comment, híhí