18 tháng 12, 2007

Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ...


Viết cho em gái sau khi đọc entry của em, một cái comment có lẽ chưa nói được nhiều điều…

Ngày em đi, chị tặng em 3 cuốn sách mà tựa đề của chúng có thể ghép lại được thành một câu chúc, chúc em luôn có điểm tựa của niềm tin cho một khởi đầu mới, và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ Đó là bởi vì chị biết em sẽ gặp những khó khăn, không rõ là những khó khăn gì, nhưng nhất định phải có. Và nhất định phải vượt qua. Nhất định phải trả lời bằng hành động, đó mới chính là câu trả lời thuyết phục nhất, và, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ…

Chuyện kể rằng có một người đàn ông làm nghề gánh nước, hàng ngày ông đến một cái giếng ở thật xa gánh nước về cho cả làng dùng. Ông có hai cái thùng và một đòn gánh, trong đó có một chiếc thùng bị thủng 1 lỗ nhỏ nơi đáy thùng. Do đó, cứ sau mỗi bận gánh nước đi về, thùng bên kia đương nhiên vẫn còn đầy, mà thùng bên này đã vơi đi gần nửa. Cái thùng thủng rất buồn và áy náy, một hôm, nói với người đàn ông rằng “Ông chủ ơi, tôi rất buồn vì cùng một công sức của ông bỏ ra như nhau, tôi chỉ đem đến cho ông một nửa số nước mà những cái thùng bình thường khác có thể đem lại. Tôi cảm thấy mình rất là vô dụng”. Người đàn ông mỉn cười nói với cái thùng thủng: “Đừng buồn, ngươi hãy nhìn sang hai bên vệ đường, xem có thấy gì không?” - “Ồ, những luống hoa, những luống hoa đủ màu sắc bên đường thật xinh đẹp và tươi mát!” - “Đó chính là công sức của ngươi đấy. Biết được ngươi bị thủng 1 lỗ, nên ta đã rải sẵn bên đường những mầm hoa, mỗi bận ngươi đi về trên đường, nước thoát ra từ lỗ thủng sẽ được dùng để tưới những luống hoa”… Bài học rút ra là, con người không ai hoàn hảo, ai cũng có điểm mạnh, điểm yếu riêng của mình. Vấn đề là, nếu biết nhận thức đúng những điểm yếu của mình, và, vận dụng nó trong những hoàn cảnh phù hợp thì sẽ trở nên có ích. Mà cũng còn tùy vào người gánh nước, có những người chỉ thích đầy nước, chứ không cần những luống hoa, nên ông ta sẽ yêu mến cái thùng nguyên vẹn hơn. Đó cũng là lẽ bình thường và mình phải chấp nhận nó. Quan trọng là, tự mình phải biết đánh giá đúng bản thân mình, biết mình là ai, biết mình muốn gì và phải làm gì, là đủ rồi.

Chuyện lại kể rằng, ngày xưa, Trương Lương sau khi hành thích Tần Thủy Hoàng không thành công đã phải thay tên đổi họ, cải dạng và sống trốn chui trốn nhủi. Trong thời gian này, nhờ biết nhẫn nhịn 3 lần nhặt và dâng dép cho Hoàng Thạch Công bên cầu Hạ Bì, đã được Hoàng Thạch Công truyền lại cho bộ “Thái Công binh pháp” để sau này giúp Lưu Bang thống nhất thiên hạ… Ngày nay các mối quan hệ xã hội đã có nhiều thay đổi, con người tự chủ hơn, độc lập hơn, nhưng, chữ “nhẫn” vẫn là cần thiết. Mặc dù, theo Hán tự, chữ “nhẫn” là cây đao xuyên tim (nghe người ta nói vậy, chứ không biết gì, hihi), nghĩa là phải đau, nhiều khi rất đau, nhưng, con người sẽ trưởng thành và hoàn thiện bản thân mình từ chính những điều đó. Sống hiên ngang, không cầu nịnh, không quỵ lụy, không đánh mất lòng tự trọng của bản thân, nhưng nhiều khi, phải biết nhún nhường. Không phải ngẫu nhiên mà ông bà ta có câu "Nhẫn một chút, sóng yên gió lặng - Lùi một bước, biển rộng trời cao". Chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi, em ạ! Ngắn - nhưng lại hết sức quan trọng và có ý nghĩa thành bại đối với cả cuộc đời mình. Vì vậy, cố lên em nhé! Cứ xem như đó là khoảng thời gian để mình rèn luyện, cả về mặt kiến thức và kỹ năng, lẫn về mặt ý chí và nghị lực. Vững vàng em nhé! Bên em có gia đình, có điểm tựa của niềm tin cho một khởi đầu mới, cho nên, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ…

2 nhận xét:

Nghé Ọ nói...

Chị gái viết entry dễ thương quá.

queeny black nói...

Doc bai 4 chi em gai da thay thix lam em cua chi Yel rui, doc bai nay cang thix du nua. Them we, ghen ti we, híhí