
Con đã học làm phép chia
Con tự tìm ra thương số
Con hãy tin mọi điều trong sách vở
Dẫu ngoài đời không giống thế đâu con!
Bầu trời kia lúc đục, lúc trong
Con sông quê khi đầy, khi cạn
Không có phép chia mưa khi nắng hạn
Không có phép chia đều no ấm yên lành
Nơi con hòa bình, nơi khác chiến tranh
Phía trước văn minh, đằng sau tăm tối
Người sang, kẻ hèn, người no, kẻ đói
Trên trái đất này hạnh phúc chẳng chia đều
Lớn lên rồi con sẽ hiểu tình yêu
Không tìm được dễ dàng như phép tìm thương số
Dẫu vậy, cha vẫn muốn con tin mọi điều trong sách vở
Bởi phép chia không có lỗi đâu con!
Bài thơ này dành để tặng Anh Minh nhân ngày em tròn 8 tuổi, đã biết làm phép nhân, phép chia và cũng rất giống chị Hai ở chỗ, không bao giờ chịu học bảng nhân, bảng chia (cái bảng chia này là “sáng tạo” mới của các nhà quản lý giáo dục đáng kính, ak ak) mà chỉ toàn là cộng nhẩm thôi. Chị ước mong cho con đường em đi sẽ luôn ngập tràn hoa thơm và nắng đẹp, hãy nhớ rằng luôn có nhiều ánh mắt thương yêu và trìu mến của bố mẹ, của anh chị, của ông bà… dõi theo em trên suốt con đường em đi tới…
4 nhận xét:
Dau ra bang chia the?
Who genius thought of that?
Ui, giờ còn có cả cái bảng chia này nữa ah? Mí ông giáo dục nhà mình phức tạp quá bạn Yel nhỉ?
Thế mới nói, trẻ con bây giờ ngoài bảng nhân còn bị bắt phải học thuộc lòng cả cái gọi là bảng chia nữa. Thí dụ như cái bảng chia 2 nó như thế này:
2:2=1
4:2=2
6:2=3
8:2=4
10:2=5
...
Pótay.com
Đăng nhận xét