
Chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, không ai nhớ là vào thời nào, cũng không ai biết rõ là ở đâu. Chỉ biết rằng, câu chuyện xảy ra giữa những con-người với đầy đủ những thuộc tính của loài người, bao gồm các nhân vật: nhà vua, công chúa, chàng trai, cô gái và một thứ không phải người: con hổ.
Nhà vua là một người đàn ông rất bản lĩnh và thông minh, kèm theo cả một chút bạo tàn. Ông đã bằng tài trí và một chút bạo tàn đó của mình mà gây dựng và cai trị đất nước luôn luôn thái bình, thịnh vượng. Đương nhiên một người đàn ông thông minh và lại có quyền lực thuộc loại bậc nhất thì phải có một cô vợ xinh đẹp và những đứa con vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Công chúa là một trong những người con được nhà vua thương yêu nhất. Cô được thừa hưởng vẻ xinh đẹp nữ tính của mẹ lẫn sự thông minh quyết đoán của cha. Công việc hằng ngày của công chúa không phải là đàn ca múa hát mà là giúp vua cha trị vì đất nước, với những ý kiến đưa ra lúc nào cũng làm cho nhà vua vô cùng hài lòng và rất đỗi tự hào.
Rồi cũng như bao nhiêu cô gái đến tuổi cặp kê khác, công chúa bắt đầu yêu. Bởi vì như đã nói, công chúa thông minh và quyết đoán nên chẳng bao giờ công chúa có thể yêu chàng hoàng tử nước láng giềng suốt ngày chỉ lo chải chuốt, cưỡi ngựa, bắn cung. Người công chúa yêu chỉ là một thanh niên bình thường, nhưng không hề tầm thường. Chàng là đệ nhất dũng sĩ của vương quốc. Chàng được mọi người trong vương quốc, nhất là các thiếu nữ trẻ đẹp vô cùng ngưỡng mộ vì vẻ đẹp trai rắn rỏi, sức mạnh phi thường và tài năng hiếm có. Tât nhiên, đọc đến đây bạn đọc hoàn toàn có thể nhận ra được đó chính là nhân vật chàng trai của chúng ta.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như không đến một hôm, nhà vua phát hiện ra tình cảm của công chúa dành cho chàng trai. Tuy thông minh và quyết đoán, nhưng nhà vua vẫn là nhà vua với quyền lực tối thượng trong tay, ông có quyền quyết định bất cứ vấn đề gì liên quan đến số phận của bất cứ người nào trong vương quốc mà mình cai trị. Đương nhiên, cái đầu thông minh và một chút bạo tàn của nhà vua không bao giờ chấp nhận cho công chúa yêu thương và lấy chàng trai làm chồng. Chỗ của công chúa là ở bên cạnh chàng hoàng tử nước làng giềng. Tuy chàng hoàng tử này vô cùng đáng chán nhưng công chúa có thể hy sinh, vì tham vọng mở rộng bờ cõi của một quốc gia hùng cường.
Từ trước đến nay công chúa luôn luôn cho rằng mình có thể làm được điều này, bằng trí thông minh và tham vọng quyền lực mà vua cha đã truyền cho mình. Cho đến khi gặp chàng trai, công chúa phát hiện ra dù mình có thông minh đến đâu, mạnh mẽ đến đâu, quyết đoán đến đâu thì cũng vẫn luôn cần một bờ vai vững chãi để nương tựa.
Hầu như cả vương quôc đều vui mừng và chúc phúc cho công chúa và chàng trai, ngoại trừ hai nhân vật: nhà vua và cô gái.
Cô gái là một thiếu nữ xinh đẹp, hiền dịu, nết na và đảm đang. Cô rất giỏi về nữ công gia chánh và đã hơn một lần cô thêu những chiếc khăn xinh xinh để tặng cho chàng trai. Cô đã cùng chàng trai lớn lên từ một miền quê xa xôi, từng có nhiều kỷ niệm thuở hai người cùng cắp sách đến trường. Lớn lên, thỉnh thoảng cô cũng có dịp trò chuyện cùng chàng trai, hai người đứng bên nhau nhìn xuống dòng sông nước chảy xiết, ôn lại những kỷ niệm thuở xưa, rồi nói về tình yêu và hạnh phúc. Hơn một lần cô gái đã thổ lộ rằng cô rất ghen tị với công chúa vì công chúa đã có được chàng trai, và rằng nếu có được chàng trai làm chồng thì cô sẽ chăm sóc cho chàng trai chu đáo hơn công chúa gấp nhiều lần. Chàng trai chỉ im lặng mỉm cười, vì hơn ai hết chàng biết rằng chàng đến với công chúa không phải là để được chăm sóc, mà là để yêu thương và được yêu thương, cũng như là để hoàn thiện hơn lên cho xứng đáng với tình yêu thương đó. Khi nghe tin chàng trai đến gặp vua cha hỏi xin lấy công chúa làm vợ, cô gái gần như ngã quỵ, bỏ ăn và không thiết sống trên cõi đời này nữa.
Ngược lại, khi chàng trai đến hỏi xin lấy công chúa làm vợ, nhà vua tỏ ra rất phấn khích. Nhà vua luôn thích những chàng trai thông minh và dũng cảm. Vấn đề là, chàng trai thông minh và dũng cảm này đang muốn phá vỡ cái kế hoạch bành trướng quyền lực mà nhà vua đã dày công vun đắp bấy lâu nay, nên sự thông minh và dũng cảm của chàng trai phải bị trả giá. Vốn là một người bạo tàn và quyết đoán, nhà vua muốn xử trảm chàng trai ngay lập tức. Nhưng vốn là một vị vua thông minh và tài trí, nhà vua không muốn xử trảm chàng trai một cách quá thô thiển khiến cho dân chúng phải oán than.
Sau một ngày một đêm suy tính, nhà vua ra quyết định sẽ chọn ngày chủ nhật gần nhất làm ngày đại hội của vương quốc. Trong ngày đại hội này, chàng trai hoặc bất kỳ ai cũng có thể đến hỏi xin lấy công chúa làm vợ. Tuy nhiên, để được lấy công chúa làm vợ thì phải có hai điều kiện: được thần linh đồng ý và đủ dũng mãnh để bảo bọc công chúa suốt đời.
Để kiểm chứng hai điều kiện đó, nhà vua cho thiết kế hai căn phòng với hai cánh cửa giống hệt nhau. Chàng trai sẽ phải mở một trong hai cánh cửa để xem thần linh có cho phép mình lấy công chúa làm vợ không. Đằng sau cánh cửa thứ nhất là cô gái xinh đẹp, cô gái này chỉ có một ước muốn duy nhất là được chung sống với chàng trai. Còn đằng sau cánh cửa thứ hai là một con hổ hung dữ nhất trong vương quốc đã bị bỏ đói cả tuần lễ, con hổ này cũng chỉ có một ước muốn duy nhất là được ăn tươi nuốt sống chàng trai. Đương nhiên chàng trai, và tất cả mọi người khác trong vương quốc ngoại trừ nhà vua, đều không thể biết đằng sau cánh cửa nào là cái gì. Đó là sự phán quyết của thần linh. Nếu chàng trai mở cánh cửa có cô gái, nghĩa là thần linh không đồng ý cho chàng lấy công chúa, thì ngay lập tức lễ cưới sẽ được cử hành rất long trọng và cô gái đằng sau cánh cửa sẽ là cô dâu. Còn nếu đằng sau cánh cửa mở ra là con hổ, nghĩa là thần linh đã chấp thuận cho chàng trai lấy công chúa làm vợ, thì chàng trai phải vượt qua thử thách tiếp theo để chứng minh mình là một người dũng mãnh: tay không chiến đấu với con hổ. Nếu chiến thắng, chàng sẽ được lấy công chúa làm vợ. Nếu thua, ai cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.
Với một con hổ hung dữ đã bị bỏ đói gần cả tuần lễ, ai cũng hiểu chàng trai sẽ có kết cục như thế nào khi mở nhằm cánh cửa có con hổ này. Vì thế, vào ngày đại hội của vương quốc, dân chúng nô nức kéo đến quảng trường với một tâm trạng hết sức phấn khích và hồi hộp. Họ không biết trước được ngày hôm nay mình sẽ được chứng kiến cái gì: một đám cưới tưng bừng hay một cuộc hành quyết thê thảm? Điều đáng phấn khích và hồi hộp hơn nữa là đám cưới hay cuộc hành quyết cũng sẽ được quyết định ngay tại chỗ, trong tích tắc, và người được trao quyền quyết định chính là chàng trai, bằng hành động mở một trong hai cánh cửa, chàng sẽ tự biến mình thành một chú rể hạnh phúc, hoặc một bữa ăn thịnh soạn cho con hổ đói mồi.
Chàng trai, vốn là người bản lĩnh và dũng cảm, nói với công chúa rằng hãy cố tìm cách dò hỏi xem đằng sau cánh cửa nào là con hổ, rồi vào ngày đại hội hãy khẽ nhấc cao ngón tay trỏ của một bàn tay, chàng trai sẽ tiến đến mở cánh cửa ở phía bàn tay đó. Chàng trai nói với công chúa rằng mình sẽ chiến thắng con hổ để được lấy công chúa làm vợ.
Tuy khẳng định với công chúa như thế nhưng trong lòng chàng rất lo sợ và mâu thuẫn. Vốn là một dũng sĩ, chàng thừa biết một con người với tay không thì cũng khó mà chiến thắng được một con hổ bình thường, huống gì đây lại là một con hổ hung dữ đang đói mồi. Nhiều lúc chàng lại mong mình mở được cánh cửa có cô gái, vì dù sao chàng cũng có cảm tình với cô gái này. Nhưng chàng lại thấy làm như thế là có lỗi với công chúa, là không xứng đáng với tình yêu của công chúa, không xứng đáng với danh hiệu đệ nhất dũng sĩ. Vì thế, chàng phó mặc số phận mình vào tay công chúa. Dù có chết, nhưng trọn nghĩa với người mình yêu thương, chàng cũng cam lòng.
Như đã giới thiệu từ đầu, công chúa là người thông minh nên bằng một cách nào đó, nàng sớm biết được đằng sau cánh cửa bên tay nào sẽ là con hổ, đằng sau cánh cửa bên tay nào sẽ là cô gái. Thật sự nhà vua có đoán biết là công chúa sẽ dò hỏi điều đó, nhưng dù là cô gái hay con hổ thì nhà vua cũng vẫn đạt được mục đích của mình, nên ông thấy không cần thiết phải dùng những biện pháp bảo mật quá khắt khe đối với thông tin về đối tượng đằng sau cánh cửa. Vì nhà vua đã mở đường, nên chỉ bằng một chút thông minh, công chúa biết được ngay thông tin chính xác.
Nhưng vấn đề sau đó thì sự thông minh của công chúa không giúp gì được cô nhiều. Cô không biết nên chọn cho người mình yêu thương kết cục nào đây: sống vui vẻ hạnh phúc bên cạnh một cô gái mà cô rất ghét, hay chết phanh thây thê thảm dưới móng vuốt của một con hổ hung dữ đói mồi? Với một cô gái bình thường, có thể việc lựa chọn sẽ dễ dàng hơn. Nhưng với công chúa thì khác. Cô yêu mãnh liệt nhưng ghen cũng rất mãnh liệt và tính sở hữu rất cao. Cô khó mà chấp nhận đánh đổi tình yêu của mình để chàng trai có thể sống an nhàn hạnh phúc bên một người con gái khác, hơn nữa lại là người con gái mà công chúa ghét cay ghét đắng vì công chúa biết đã hơn một lần cô gái này bày tỏ tỉnh cảm với chàng trai, rồi kiếm cớ hẹn hò trò chuyện vui vẻ với chàng trai, nấu tặng chàng trai những món ăn lạ hay rủ chàng trai cùng về thăm lại miền quê xa xôi… Ở công chúa không có cái triết lý sáo rỗng rằng khi người mình yêu được hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc. Công chúa không bao giờ chấp nhận cho chàng trai có được hạnh phúc nếu đó là thứ hạnh phúc loại trừ cô. Tuy thế nhưng công chúa vẫn là một phụ nữ mà thuộc tính của phụ nữ là dịu dàng và nhân hậu, nên nàng cũng không thể nào chọn cho chàng trai mà mình yêu thương, chàng trai đã trao trọn tình yêu và cuộc sống vào trong tay mình, một kết cục thê thảm được. Như thế là quá ích kỷ và nhẫn tâm. Nếu chọn cho chàng trai kết cục đó, công chúa biết mình sẽ đau khổ suốt đời, sẽ dằn vặt suốt đời, sẽ ân hận suốt đời. Không gì đau khổ hơn khi tự mình phải lựa chọn cái chết cho người mình yêu thương nhất, người mà mình có thể đánh đổi cả cuộc sống của mình cho họ. Cứ thế, từ lúc hỏi được thông tin cho đến tận sáng sớm ngày đại hội, công chúa cứ miên man suy nghĩ, lúc nghiêng về cô gái, lúc nghiêng về con hổ, cuối cùng cô vẫn chưa quyết định được mình sẽ chọn cánh cửa nào.
Sáng sớm hôm đó, dân chúng kéo đến rất đông đứng chật cả quảng trường. Đâu đâu cũng thấy toàn người là người. Tất cả đều im lặng và hồi hộp. Chỉ trong ít phút nữa thôi, cả quảng trường hoặc sẽ vỡ oà những tiếng reo hò hạnh phúc, hoặc sẽ chìm đắm trong tiếng sụt sịt bi thương. Sau lời giới thiệu của quan chấp chưởng và những tràng pháo tay dài của dân chúng, nhà vua và công chúa cùng bước ra, ngồi trên những chiếc ghế danh dự đặt giữa khán đài chính, xung quanh là các quan lại quý tộc cũng đến xem đại hội và cũng hồi hộp không kém gì dân chúng. Nhà vua đứng dậy, bằng phong thái đĩnh đạc và uy quyền, ông nói với các thần dân của mình lý do của đại hội, những điều gì có thể diễn ra trong đại hội, rồi dõng dạc tuyên bố khai mạc đại hội. Các nghi lễ khai mạc diễn ra nhanh chóng nhưng ai cũng có cảm giác chúng dài lê thê. Mọi người đang ở trong đỉnh điểm của sự mâu thuẫn. Vừa hồi hộp mong cho mau đến phần lựa chọn cánh cửa của chàng trai, vừa lo sợ mong cho nó đừng bao giờ xảy đến. Nhưng rồi cái gì đến phải đến. Chàng trai được dẫn ra giữa quảng trường. Trông chàng bình tĩnh và ung dung, chàng không còn lo sợ nữa vì chàng đã trao cuộc đời mình cho công chúa quyết định, hạnh phúc hay đau khổ chàng cũng vẫn an lòng. Rồi đến con hổ và cô gái được dẫn ra đằng sau hai cánh cửa, trên những lối đi ngoằn ngoèo như ma trận. Vào phòng, cô gái được mở khăn bịt mắt và con hổ được tháo dây xích. Những người hầu bị buộc phải ngồi lại phía sau những căn phòng cho đến khi đại hội kết thúc.
Sau lời tuyên bố của nhà vua, không khí căng như sợi dây đàn sắp đứt. Con chim con bướm cũng không dám bay. Mọi người hướng mắt về chàng trai. Còn chàng trai thì ngước mắt nhìn lên công chúa ngồi ở phía trên cao. Nhìn gương mặt thất thần của công chúa, chàng trai khẽ mỉm cười trấn an như bảo rằng “Anh vẫn ổn, em yêu ạ!”. Công chúa cũng mỉm cười như đáp lại “Em cũng thế”. Rồi chàng trai nhìn xuống đôi bàn tay trắng ngần của công chúa đặt hờ trên đùi. Chàng biết công chúa vẫn còn nhớ lời giao hẹn. Công chúa thấy đầu óc mình quay cuồng. Cổ họng nghẹn đắng. Hai mắt mờ dần. Toàn thân run rẩy. Như từ trong vô thức, công chúa khẽ nhấc cao ngón tay trỏ của bàn tay trái. Chàng trai lại gật đầu, mỉm cười rồi tiến về cánh cửa bên trái. Mọi người hồi hộp nhìn theo từng bước đi của chàng trai. Nín thở. Lặng ngắt. Hồi hộp. Lo sợ. Chàng trai thận trọng đưa tay lên, chạm vào tay nắm cửa. Cánh cửa bên trái từ từ mở ra…
Theo bạn, đằng sau cánh cửa bên trái sẽ là cái gì? Cô gái hay con hổ? Và những điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
P.S: Truyện này đọc đã lâu trên báo Thanh Niên, rất ấn tượng, nhưng không lưu lại văn bản nên đành mượn cốt truyện rồi viết lại ra đây theo giọng văn và cách xây dựng nhân vật của mình, cũng như thêm thắt thêm vài tình tiết. Như vậy, mình vẫn có quyền tác giả đối với tác phẩm cụ thể này, đây là trường hợp tương tự như Truyện Kiều của Nguyễn Du viết lại dựa trên cốt truyện Kim Vân Kiều Truyện của Thanh Tâm Tài Nhân.
14 nhận xét:
Hồi hộp và thú vị! Chị sui ơi, tui thêm cái kết cuộc cho câu chuyện này được hôn?
Đằng sau cánh cửa bên trái sẽ vẫn là con hổ, không có gì thay đổi. Nhưng con hổ đó đã được công chúa bí mật sai người hầu cho nó 1 liều thuốc mê (công chúa lấy được thông tin nó ở cánh cửa nào thì cũng không có khó khăn gì khi cho nó 1 liều thuốc mê). Khi cánh cửa được mở ra, con hổ đi loạng choạng, nửa mê nửa tỉnh, chàng trai tiến đến, không khó khăn gì để tay không quật nó ngã xuống. Kết cuộc chàng trai được cưới công chúa làm vợ. Bởi vì 2 lý do. Chị sui, và tui, đã từng yêu, rồi lấy chồng đều biết rằng không thể để người đàn ông mình yêu dễ dàng đi vào cánh cửa có người con gái khác. Cũng không thể để Anh ấy đi vào con đường chết với 1 con hổ đói, cho nên tốt nhất là làm cho con hổ đó yếu đi. He he, nhưng nói như tui thì mọi chuyện quá đơn giản rồi!
Cong nhan ban My lam van hay thiet, du` co cot truyen ban H.A cung ko the nao viet hay vay duoc :D, hoi hop va hap dan. Doc blog ban My thay hung thu viet van lai de so :D
A` ma cho ket cuc di, hoi hop wa' a` :P
@ Thanh: cach nay cung hay do, nhung My nghi nha vua va cong chua cung deu da nghi toi truong hop do roi, ko co nguoi hau nao dam lam chuyen do dau, ko so bi bay dau ah? Tiet lo chuyen ai o cua nao thi loi noi gio bay, con tiem lieu thuoc thi, ak ak, nguy hiem lam :)
@ Hoang Anh: cam on ban Hoang Anh da qua khen, co hung thu viet van thi hom nao thu viet di, biet dau se cho ket qua hon ca mong doi, hehe. My cung la nho doc blog cua nguoi khac moi nay sinh y tuong viet blog cua minh do :D
@ Tram: de tao doan, may dua "sen" nhu may thi chac la chon co gai qua, dung ko? Tra loi that long nha, de coi muoi may nam qua tao hieu may den muc nao, hihi
Tao choon rui do, nhung ma chon cai gi thi bi mat^^
Hi hi, minh cung "sen" lam, nhung Minh se chon con ho, vi minh biet chang cua minh se chon nguoc lai.
My de toc nay nhin dep lam do!!!
Hehe! Tao Chon con Ho.... Muoi may nam qua ko phai la may ko hieu tao, ma la dao nay tao da gioi hon xua rui^^
Chuyện dài quá nên không đọc nổi. Vote đại con hổ, he he
@ Ngoc: cam on Ngoc nha, kieu toc cua Ngoc cung dep lam do, My dang dinh doi kieu toc nhung con phan van...
@ Thuy: tu nhien vo day cuoi cai gi may?
@ Tram: thi ra la the, the may nghi chon con ho la gioi hon ah? hehe
@ Duc: troi, dung noi la ban Duc nhin hinh minh hoa xong roi vote dai con ho nha, hehe
M oi,co the noi rot cuoc ket qua cau chuyen la gi ko?
Đây là 1 câu chuyện mở, mỗi người sẽ có 1 kết thúc cho riêng mình Thư ạ. Chắc là tác giả cũng ko biết kết thúc như thế nào, nên để mở đoạn kết :D
Còn đoạn kết của riêng My thì My vẫn chưa nghĩ ra, hehe
Hom nay moi doc duoc ba`i na`y cua lop truong. Truyen co tich thoi hien dai hoi hop hap dan kinh khung. H che'p ve blog H duoc khong My? Se noi ro ai la ta'c gia :D
heheehe sao My biết hay vậy, H tưởng bên H bị sao chứ :D Cám ơn My nhiều hen. H đang chỉnh sửa để post lên nè :D
Cứ tự nhiên đi Hằng ạ, hehe. Rất vui là nhờ lỗi của Y!360 mà cái bài này mới được lọt vào mắt xanh của Hằng, hehe
Đăng nhận xét