
Mấy ngày nghỉ lễ, không đi đâu chơi, hai vợ chồng quyết định về quê ngoại để trốn nóng, trốn luôn cái không khí ồn ào khó chịu ở mấy khu du lịch, khu vui chơi giải trí. Đêm yên tĩnh. Bình yên ngồi xích đu ngắm ánh trăng bàng bạc xuyên qua kẽ lá, thấy lòng mình thanh thản, tưởng như sẽ hết được mấy cái bực mình. Thế mà về quê lên xong thì lại vẫn tiếp tục bực mình, bực mình quá đi, bực mình không chịu được!
Cách đây mấy bữa đọc blog của Khánh Trâm, thấy hắn đang bực mình ai đó hổng biết nữa, vào post comment cho hắn bảo rằng "ghét một người cũng khó chịu lắm mày ạ. Thôi thì mình cứ ignore nó đi, coi như nó không có trên thế gian này". Nói thì đơn giản. Nhưng làm được thì lại khó, khó, khó vô cùng. Ignore một người đâu phải đơn giản là vào friends list rồi delete cái nick và cái avatar nhăn nhở mặt cười của nó là xong. Cho dù có chọn ignore this people đi chăng nữa thì cái mặt cười nhăn nhở đó vẫn cứ hiện lên, ám ảnh mình đến cả trong giấc ngủ. Có hôm còn nằm mơ thấy trở về thời đi học, cô giáo phát bài kiểm tra ra, mình chỉ được có 4 điểm trong khi nó được tới 8 điểm lận. Mà mình luôn luôn giỏi môn này hơn nó mới tức chứ. Mà mình tự làm bài còn nó thì quay cóp hỏi han lung tung mới tức chứ. Tức đến nỗi thức dậy luôn, không ngủ lại được, nằm nghĩ tới nghĩ lui một hồi, bực mình chịu không nổi.
Lâu lắm rồi có đọc một câu chuyện đại khái thế này, một nhà sư già sai một nhà sư trẻ xây một bức tường cho nhà chùa. Nhà sư trẻ tô tô trét trét rất chăm chú, rất toàn tâm, rất cẩn thận. Tuy nhiên khi xây xong ngắm đi ngắm lại thì nhà sư trẻ phát hiện ra trong 100 viên gạch đó có 1 viên bị đặt lệch. Viên bị đặt lệch ấy làm hỏng cả bức tường 99 viên hoàn hảo. Nhà sư trẻ rất buồn rầu, cho rằng mình đã thất bại. Nhưng nhà sư già lại nghĩ khác. Ông ta hỏi nhà sư trẻ tại sao lại chỉ chăm chăm chú ý vào 1 viên gạch bị đặt lệch, mà không nhận thấy rằng 99 viên gạch còn lại đã được xây rất đẹp, rất ngay hàng thẳng lối? Như vậy, nói chung là bức tường đã rất đẹp và nhà sư trẻ đã thành công. Không có việc gì là hoàn hảo cả, làm việc gì cũng đừng quá cầu toàn, miễn là mình đã làm hết sức mình là được.
Mình cũng đang có một bức tường, đang cặm cụi tô tô trét trét đến những viên gạch hoàn hảo cuối cùng thì nó - nhân lúc mình say sưa với niềm vui chiến thắng lơ là không chú ý - từ đâu đó lẻn vào, cố ý vô tình đặt lên bức tường của mình một viên gạch méo mó, nhăn nhúm, xấu xí... Đến khi mình ngừng tay ngẩng đầu lên ngắm lại bức tường thì ôi thôi, tất cả đã quá muộn...không thể gỡ viên gạch xấu xí đó ra được nữa...không còn cách nào khác...đành phải chấp nhận viên gạch xấu xí đó trong bức tường gần tiến tới hoàn hảo của mình. Không lẽ đập bỏ tất cả để xây lại từ đầu? Không được, mình rất tiếc công sức, thời gian và tâm trí mà mình đã bỏ ra để tô tô trét trét cho bức tường, không thể chỉ vì một viên gạch xấu xí mà đang tâm đập bỏ tất cả. Không lẽ trả thù bằng cách đặt lại 1 viên gạch xấu xí khác vào bức tường của nó? Cũng không được, bản thân bức tường đó cũng có không ít viên gạch xấu xí rồi, thêm 1 hay bớt 1 thì cũng chẳng có gì đáng kể. Vậy mình phải làm sao? Trời ơi, bực mình không chịu nổi.
Bực mình nhất là sao mình cứ bực mình hoài những chuyện không đáng và những người không đáng? Biết mình bực mình như thế thì chắc là nó hả hê lắm và lại nhăn nhở cười? Đã bảo là không được bực mình nữa, đã bảo là phải ignore nó đi, đã bảo là coi như nó không tồn tại trên thế gian này cơ mà! Chán thật, nó chẳng đáng gì cho mình phải lao tâm khổ tứ như thế, ăn uống, ngủ nghê, tắm táp... lúc nào cũng nghĩ tới nó rồi lại bực mình. Rồi nghĩ tới chuyện mình luôn nghĩ tới nó lại càng bực mình. Rồi nghĩ tới chuyện nó thế mà lại làm cho mình bực mình được thì bực mình mũ n.
Làm sao để hết bực mình đây?
Làm sao để ignore nó đây?
5 nhận xét:
Về nhà ôm chồng một cái cho hết bực mình đi con gái. Nhiều khi ở đời, dù bực mình cũng gạt nó đi, cứ coi "nó" như là shit, đi thấy thì tránh sang một bên thui, hihi.
Mami cũng đang bực như con mực đây, đi ăn kem cho giảm nhiệt vậy (vì hông có chồng để ôm như con gái, hixhix)
Cười nhiều một tí, ngủ nhiều một tí...
Và trốn đâu đó đập phá cái gì đó hết sức mình!
Igonore ko de dau may a. No cu len vao, len vao roi o luon trong dau minh. Thoi thi nhu tao da noi "ko the thuong dc no va tha thu cho no, thi hay thuong lay minh" =D.
Ban My van viet van hay nhu hoi nao... Den cai chuyen buc minh ma cung viet hay nua, huong gi la bai tho tinh dau kia hen :D
Lâu lâu đọc post của bạn bè. Tui thân cho khả năng văn học của mình quá :((.
BTW, "Anger management" là cả một nghệ thuật
Đăng nhận xét