28 tháng 3, 2008

Đếm xuôi, đếm ngược



DaisypathAnniversary Years Ticker

DaisypathNext Anniversary Ticker


Mọi người cùng đếm với Yel nhé! hihi

Ủa mà sao hai cái này nó lộn tùng phèo, hổng có khớp nhau gì hết trơn vậy nè? akak

26 tháng 3, 2008

Thời thanh niên sôi nổi


Buổi sáng ngủ dậy coi giờ bằng điện thoại, chợt giật mình nhận ra hôm nay là 26/3. Giật mình thật, từ đó tới giờ hầu như chưa có năm nào mình không rộn ràng với những ngày tháng 3 này cả, trừ năm nay. Bất chợt nhớ những ngày xưa quá, tạm mượn cụm từ “thời thanh niên sôi nổi” để nói về những ngày tháng đó của mình.

Những ngày tháng mà trong sổ tay ghi đầy những lịch họp, từ họp ban chấp hành, ban thư ký, họp liên tịch đến họp ban học tập, ban tổ chức các chương trình, các cuộc thi. Cứ trống ra là thấy có chữ họp, thậm chí chiều thứ bảy trời mưa gió ầm ầm vẫn phải mò lên Bình Triệu để chuẩn bị báo cáo cho họp tổng kết năm.

Những ngày tháng mà mình chạy như con thoi giữa ba đỉnh của cái tam giác nhà mình - Bình Triệu - Nguyễn Tất Thành, trong đó cái cạnh Bình Triệu - Nguyễn Tất Thành thì dài phát khiếp. Việc sáng sáng chạy lên Bình Triệu có việc, trưa trưa qua Nguyễn Tất Thành để học rồi chiều chiều lại quay về Bình Triệu ở đến tối là chuyện thường ngày ở huyện.

Những ngày tháng mà ăn cũng nghĩ tới phong trào, ngủ cũng nghĩ tới phong trào, thậm chí đang ngồi học cũng nghĩ tới phong trào. Vừa học vừa nhắn tin trong hộc bàn là tuyệt chiêu mà mình luyện được từ những hôm làm chương trình có việc gấp cần trao đổi với anh em. Máy vi tính lưu toàn là báo cáo, tổng kết, kế hoạch, chương trình, đề thi, đáp án…, còn các bài học, tài liệu, tiểu luận, thuyết trình… thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trời, thời thanh niên sôi nổi của mình qua nhanh vậy thật sao? Chưa gì mà đã thấy bước vào thời thiếu phụ già nua rồi, huhu. Sổ tay không ghi đầy lịch họp nữa mà toàn những deadline liên tục nối tiếp nhau. Không chạy lung tung Bình Triệu - Nguyễn Tất Thành nữa mà ngồi lì phòng máy lạnh từ sáng đến chiều tối. Máy vi tính, cái folder HSV lâu rồi không mở ra càng không lưu thêm cái gì mới, chỉ cái folder VIEC LAM thì ngày càng dày đặc thêm mấy cái gì đâu không, hixhix. Vài năm nữa thì sẽ bước vào thời gấu mẹ vĩ đại, sổ tay sẽ ghi đầy lịch chích ngừa cho con, cách nấu các món ăn thơm ngon bổ dưỡng và còn phải ghi lại giá lên xuống của sữa hộp, tả lót... nữa chứ, akak, mới tưởng tượng thôi đã thấy ớn rồi, hehe. Thôi, tới giờ làm buổi chiều rồi, thiếu phụ già nua phải đi làm việc tiếp đây, đang bị mấy cái deadline rượt chạy trối chết, hehe


P.S.: đang ở văn phòng, tất nhiên không có hình thời thanh niên sôi nổi rồi. Post đỡ hình thời thiếu phụ già nua vậy, hihi, hình này mới chụp hôm thứ hai để cho công ty đưa lên Intranet, nhìn xấu như con châu chấu, akak

22 tháng 3, 2008

Kể chuyện đi làm


Tình hình là đi làm đã được 2 tuần rồi. Hôm nay tranh thủ lúc chồng yêu đang ngủ kể chuyện đi làm nghe chơi, hén!

1. Chỗ làm mới nằm ở tầng 10 tòa nhà OSIC số 8 Nguyễn Huệ. Nói tòa nhà OSIC thì hổng ai biết, mà nói là tòa nhà hồi xưa bị cháy thì ai cũng biết. Người ta còn bảo, từ xưa tới giờ ở Sài Gòn có 3 vụ cháy lớn nhất, 1 vụ cháy đài truyền hình, 1 vụ cháy ITC, vụ còn lại là tòa nhà này. Mà, đi làm 2 tuần rồi vẫn chưa kiếm ra được chữ OSIC nó nằm ở đâu trong tòa nhà, hihi

2. Mỗi ngày tiền ăn trưa từ 15.000 đến 30.000 tùy quán, đó là đã hạn chế số quán ăn rồi, chứ mà muốn tăng tiền ăn thêm nữa thì tăng bao nhiêu cũng có, hichic. Tiền gửi xe 6.000 nữa, vị chi mỗi ngày tốn từ 21.000 đến 36.000 đồng, chưa kể tiền xăng. Trong khi hồi đó ăn cơm có 10.000 - 12.000 còn giữ xe thì miễn phí, tiền xăng thì ít tốn hơn vì đi gần hơn, huhu

3. Hồi xưa bắt đầu làm lúc 8g, đi đường mất khoảng nửa tiếng, thông thường 7g45 mình mới rời khỏi nhà, vào trễ năm mười phút không thành vấn đế, hehe. Bây giờ bắt đầu làm trễ hơn, 8g30, nhưng đoạn đường đi mất hơn 45 phút, vào đó lại còn phải chờ thang máy, mà thân làm ma mới thì không dám đi trễ, nên 7g30 đã phải lò dò ra khỏi nhà, hix hix

4. Hồi xưa hết giờ làm việc lúc 5g, nhưng thật ra đã tự cho phép mình nghỉ từ 4g rồi, hehe, đồ đạc sẵn sàng, chỉ chờ tới 5g là cuốn gói thôi, qua 5g một chút là công ty vắng hoe chỉ còn mỗi sếp, hihi. Bây giờ hết giờ làm lúc 5g30, mà chẳng thấy ai rục rịch gì cả, nên thường là mình rời văn phòng vào khoảng 5g45 - 6g, lúc đó vẫn còn người say mê làm việc, nhưng mình vẫn quyết định đi về, quy định là 5g30 thì 5g30 về đi nếu không còn việc gấp, chứ việc gì mà cứ phải cặm cụi thế? Ngày mình về trễ nhất là ngày có 1 việc gấp phải làm cho xong, 6g40 mới ra khỏi văn phòng, nhưng thật ra so với các văn phòng luật nước ngoài khác thì giờ đó là quá sớm rồi. Thôi cũng tạm chấp nhận đi. Cộng thêm 1 tiếng đồng hồ tả xung hữu đột ở ngoài đường nữa, về tới nhà là cơm nước sẵn sàng rồi, nên về trễ cũng có cái lợi của nó, hehe

5. Công việc mới so với công việc cũ thật ra không có gì mới, cũng chẳng có gì là khó hơn. Chỉ có điều phải làm việc trên remote office nên những ngày đầu thì chưa quen lắm, lại dùng toàn thứ ngoại ngữ mà mình chẳng ưa, cộng với việc không được có bất kỳ một sơ suất nhỏ nào dù là dấu chấm dấu phẩy… nên nói chung tốc độ làm việc cũng chưa được nhanh lắm. Cũng phải thôi, cùng là một công việc, nhưng chỗ mới thu phí gấp 10 lần chỗ cũ thì việc đòi hỏi phải chuyên nghiệp và chính xác tuyệt đối là đương nhiên. Nhưng mà, nếu thế thì lương của mình cũng phải cao gấp 10 lần mới là công bằng chứ, haha

6. Lương là lương net, cố định, được lãnh vào ngày lưng chừng giữa tháng tương ứng, chứ không phải là vào ngày cuối cùng của tháng và tỉ mẩn cộng trừ tiền ăn trưa từng ngày. Ngày nghỉ hàng năm là 15 ngày, cộng với tối đa 2 ngày nghỉ bệnh mỗi tháng, thế là nhiều rồi. Đó chỉ là nghỉ bệnh thông thường thôi không cần giấy bác sĩ gì cả, chứ còn bệnh nặng thì được nghỉ tối đa 120 ngày trong 1 năm, 30 ngày đầu vẫn được hưởng nguyên lương, 90 ngày sau thì được hưởng 80%. Bù lại Tết âm lịch chỉ được nghỉ đúng 4 ngày như luật định, nhưng mình có thể lấy thêm phép năm để nghỉ thêm, cũng không thành vấn đề lắm, hihi

7. Đồng nghiệp mới cũng rất vui vẻ hòa đồng, nhưng có 1 điểm khác biệt lớn với đồng nghiệp cũ là hầu như đã có vợ có chồng hết trơn, những người già thì không nói, những người trẻ cũng thế luôn, kể cả 2 anh chàng đẹp trai người nước ngoài cũng đã có chủ, hihi. Tuy nhiên cũng có 1 điểm không khác lắm, là mỗi khi đi ăn trưa, thể nào cũng có một hoặc một vài người vắng mặt bị đưa lên thớt, hehe. Mà thôi, ở đâu cũng thế cả, cứ việc mình mình làm, không đụng chạm tới ai, cũng đừng ai đụng chạm tới mình, là được rồi, hehe.

8. Ngày 11/4 tới đây cả văn phòng sẽ có 1 chuyến đi Hà Nội cùng với văn phòng Singapore. Chuyến đi lên kế hoạch từ khi mình chưa bắt đầu đi làm, nhưng lúc đó vẫn nhận được email của Jaimie hỏi mày có muốn đi chơi với tụi tao không, hihi. Em Tuấn mà đọc được đoạn này chắc là ngậm ngùi lắm nhỉ, nhớ chuyến đi Mũi Né hồi trước không, em?


P.S.: Hình chụp bằng di động, ma mới nên hổng dám nhờ người ta chụp dùm cả người cả cảnh, sợ người ta phát hiện ra là mình ham hố, héhé


9 tháng 3, 2008

Tuyên ngôn (một vài) phụ nữ


Định post cái này hôm qua, đúng ngày Quốc tế Phụ nữ, nhưng ngẫm lại, sợ làm chị em mất vui, nên để sau một ngày vậy. Định đề tựa là "Tuyên ngôn phụ nữ", nhưng ngẫm lại, sợ không phải ai cũng có cùng suy nghĩ như mình, nên không dám “đao to búa lớn”, đành thêm vào chữ “một vài” cho nó chắc ăn, hehe

Nhắc đến phụ nữ, hay chính xác là các tấm gương phụ nữ thời hiện đại, người ta thường nói đến cụm từ “Giỏi việc nước - Đảm việc nhà”. Ừ thì cũng tốt thôi, nếu bạn là người phụ nữ vừa giỏi việc nước lại vừa đảm việc nhà. Nhưng thử hỏi, một ngày của người phụ nữ 24 tiếng đồng hồ, 8 giờ để giỏi việc nước, 8 giờ để đảm việc nhà (thì hai vế việc nhà - việc nước vẫn phải luôn cân bằng mà lị), 8 giờ còn lại dùng để ăn và ngủ nhằm tái tạo sức lao động để ngày mai còn tiếp tục giỏi việc nước, đảm việc nhà, thì bạn còn đâu thời gian dành cho bản thân, làm đẹp, mua sắm, thư giãn, nghỉ ngơi hay chỉ đơn giản là đọc một cuốn sách, nghe một bản nhạc? Nếu bạn thật sự giỏi việc nước - đảm việc nhà thì bạn quả thật rất xứng đáng để được tôn vinh. Nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ giỏi việc nước hoặc chỉ đảm việc nhà là không tốt, là chưa hay, là đáng xấu hổ. Mỗi người tùy vào hoàn cảnh, khả năng, sở trường và sở thích riêng của mình mà có thể chọn một trong hai, không có nghĩa là bỏ hẳn một thứ, mà là đầu tư cho cái này nhiều hơn một tí và cho cái kia ít đi một tẹo. Cái đó phải là quyền của người phụ nữ. Chứ không phải là một đặc ân mà nam giới, và những người phụ nữ khác xung quanh, thông cảm và độ lượng ban cho.

Còn nữa, tại sao chỉ có mỗi mình phụ nữ là phải “giỏi việc nước - đảm việc nhà”, còn nam giới thì không? Nam giới khác phụ nữ ở điểm nào mà lại được miễn cho cái vế đảm việc nhà, trong khi đối với việc nước, cả hai đều được/ bị đòi hỏi là phải làm việc như nhau, cống hiến như nhau, đánh giá như nhau? Không có cách giải thích nào khác hơn, ngoại trừ cái gọi là “truyền thống”. Nhưng xin thưa, truyền thống từ xa xưa nhất của nhân loại là chế độ mẫu hệ mà ở đó đàn ông phải săn bắt hái lượm còn phụ nữ chỉ việc ngồi ở nhà, ăn uống, quản lý và sinh đẻ duy trì nòi giống mà thôi. Còn riêng với dân tộc Việt Nam thì người ta kể cho nhau về truyền thuyết Âu Cơ - Lạc Long Quân bình đẳng chia nhau 50 - 50 con cái để chăm sóc, nuôi dạy; người ta nói với nhau về Bà Trưng - Bà Triệu - Bùi Thị Xuân - Nguyễn Thị Định... chỉ huy một đám quân sĩ toàn là đàn ông; người ta bảo “ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng” chứ không phải là “nhất nam viết hữu thập nữ viết vô”, người ta bảo “đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn” chứ không phải là “phu xướng phụ tùy”… Rõ ràng, “trọng nam khinh nữ” không phải là truyền thống chính thống của dân tộc Việt Nam, mà nó chỉ là sản phẩm của sự đồng hóa khi Nho giáo Trung Quốc xâm nhập vào nước ta cùng với giặc ngoại xâm phương Bắc. Tiếc rằng, tư tưởng đó đã ăn sâu vào tiềm thức người Việt, không chỉ là nam giới, mà ngay cả phụ nữ cũng tự bất công với chính mình bằng những công dung ngôn hạnh, bằng những tam tòng tứ đức, bằng những tiêu chuẩn giỏi việc nước - đảm việc nhà. Những người phụ nữ tự đề ra tiêu chuẩn quá sức và quá bất công cho mình, tự thực hiện và tự so đo, xét nét, chê bai, đánh giá lẫn nhau.

Người phụ nữ từ khi sinh ra đã được một phụ nữ khác là mẹ mình giáo dục về công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức, giáo dục về sự hy sinh, nhẫn nhục, chịu đựng và tha thứ cho bất cứ sai lầm, khuyết điểm hay điều tệ hại nào của đàn ông để gìn giữ cho được cái gọi là mái ấm gia đình. Trong sự phân công công việc gia đình, con gái luôn phải làm cái này, cái nọ cho quen để sau này có thể… lấy chồng, trong khi con trai chẳng cần phải làm cái kia, cái kỉa để mà sau này còn lấy vợ. Nghiễm nhiên bên cạnh việc học hành căng thẳng như nhau, con gái luôn phải làm nhiều việc nhà hơn con trai. Nếu con gái phân bì, so đo, muốn con trai chia sẻ công việc nhà với mình thì lại bị một người phụ nữ khác là mẹ mình là mắng, không đồng ý vì đó là chuyện của đàn bà con gái, không phải là chuyện của đàn ông con trai! Đến sau khi người phụ nữ lấy chồng thì lại còn được thêm một người phụ nữ khác nữa là mẹ chồng dạy cho thiên chức làm mẹ, làm vợ, làm dâu. Nhiều khi người chồng cũng muốn chia sẻ bớt công việc nhà với vợ, nhưng đâu có người phụ nữ nào dám nhờ chồng mình làm giúp một việc nho nhỏ nào đó trong lúc mình đang làm một việc khác nặng nhọc hơn, khi những người đàn ông khác trong gia đình thì đang ngồi nghểnh cổ, gác chân lên bàn xem tivi. Thi thoảng người đàn ông giúp vợ việc này việc kia thì lại bị một người phụ nữ khác là mẹ chồng so bì ngày xưa mình thì hết lòng phục vụ nó còn bây giờ thì nó hết lòng phục vụ vợ, bla bla…

Thật ra, đàn ông đúng nghĩa thời hiện đại cũng không còn thích người phụ nữ phục vụ cho mình nữa. Cái họ cần là sự quan tâm, chăm sóc, khác hoàn toàn với sự phục vụ, phục tùng. Nhưng đôi khi người phụ nữ lại hiểu lầm điều đó, họ tự đưa người đàn ông lên thành “chồng chúa” để mình là “vợ tôi”, họ tự huyễn hoặc mình bằng những ngôn từ đẹp đẽ như “thiên chức” hay “sự hy sinh”, để rồi từ đời này sang đời khác họ không bao giờ tự cởi bỏ được xiềng xích do chính mình tạo ra. Ngày xưa, người phụ nữ không đi làm nên có thể dành toàn bộ thời gian và tâm trí của mình cho các công việc gia đình. Ngày này, người phụ nữ cũng phải bước ra ngoài xã hội, học hành, làm việc, thăng tiến, cũng có những quan tâm và những lo toan y như đàn ông, thì việc đòi hỏi và tự đòi hỏi một người phụ nữ phải chu toàn cả hai trọng trách, một trọng trách của thời đại phải được hoàn thành như những người đàn ông không vướng bận việc nhà, và một trọng trách của truyền thống phải được hoàn thành như những người phụ nữ thời xa xưa chỉ làm mỗi việc nhà, là nhiệm vụ bất khả. Tôi là phụ nữ, chứ có phải là siêu nhân đâu mà phải vừa xây nhà lại vừa xây tổ ấm? Tôi là phụ nữ, chứ có phải là siêu nhân đâu mà vừa phải giỏi việc nước lại vừa phải đảm việc nhà?

Xin được kết thúc entry bằng một câu chuyện nhỏ trong bộ phim Hàn Quốc mang tên "Lối sống sai lầm", cô con dâu là chủ tiệm bánh pizza được lên tivi như một nữ doanh nhân thành đạt, trong lúc phỏng vấn cô kể là dù bận rộn với công việc nhưng sáng nào cô cũng dậy sớm nấu cơm sáng cho chồng con, không bỏ bữa nào. Cảnh tiếp theo là cảnh bà mẹ chồng ngồi xem ti vi, cười khẩy, liếc ngoáy và làu bàu rằng nói thế mà cũng nói được ah, có sáng nào nó nấu được bữa ăn nào cho chồng con đâu, hehe. Trên tivi tại Việt Nam cũng thế, 10/10 phụ nữ khi được hỏi đều vừa tự hào vừa bẽn lẽn khoe rằng mình “giỏi việc nước - đảm việc nhà”. Nhưng thật ra phía sau đó có bao nhiêu bà mẹ chồng ngồi cười khẩy, liếc ngoáy, thì chỉ có trời mới biết! Riêng người viết, chỉ mong rằng một ngày đẹp trời nào đó có một người phụ nữ nào đó được quay hình lên tivi dám tự tin nói rằng mình tuy giỏi việc nước nhưng không đảm việc nhà mà không bị nhà đài cắt phăng đi mất cái đoạn băng gây shock đó, hehe

P.S.: Hình minh họa là một góc bếp do chồng yêu thiết kế từ hồi còn sinh viên, trông cũng xinh xắn ra phết, nhỉ?

8 tháng 3, 2008

Nấc thang mới


Có người hỏi, dạo này mắc chứng gì mà nhí nhảnh thế, hết khoe kiếng mới lại khoe giày mới, không lẽ cứ có cái gì mới thì lại đem khoe hết à? Hay là tại rảnh quá không có gì làm? Ak ak, uh thì cũng rảnh thật, nhưng mà thật ra 2 entry vừa qua không phải để khoe chính bản thân cái mắt kiếng mới và đôi giày mới, mà chỉ là 2 entry làm nền để khoe một cái mới to lớn hơn, ý nghĩa hơn trong cuộc sống của mình. Một nấc thang mới.

Một nấc thang mới trong sự nghiệp. Lovells.

Một nấc thang mới trong hành trình cuộc sống.

Thử thách lẫn thành công đều nằm ở phía trước.

Kiếng mới cho thêm tỏ tường.

Giày mới cho thêm vững bước.

Cố lên, Yelaw nhé!

7 tháng 3, 2008

Giày mới


P.S.: Giày dùng để mang đi làm, không phải để đi chơi ạ, hehe


Còn đôi giày này thì sao?
Đẹp
2

Bình thường

1

Xấu

13


Sign in to vote

6 tháng 3, 2008

Mắt kiếng mới


Như đã "dự báo" trong entry Chào 2008!, những tháng đầu năm nay là tháng của nhiều cái mới. Theo yêu cầu của đông đảo bè bạn gần xa (ak ak, làm như được ái mộ lắm vậy, hehe), sẽ lần lượt giới thiệu lên đây những cái mới đó của mình, từ những cái nhỏ xíu xìu xiu đến những cái to đùng hoành tráng, hehe. Mở đầu bằng cái mắt kiếng mới này, mua ở cửa hàng mắt kính 50 Phạm Ngọc Thạch, hổng biết xếp vào loại nhỏ xíu hay là to đùng đây nữa, hihi. Mọi người thấy seo?

Cái mới tiếp theo sẽ là cái gì? Nhỏ xíu hay to đùng? Mọi chi tiết chờ xem entry sau sẽ rõ, héhé

Mọi người quýnh giá mắt kiếng này thế nào?

Đẹp

6

Bình thường

8

Xấu

4


Sign in to vote