25 tháng 2, 2008

Ngày ấy... Bây giờ...


Ngày ấy, là cách đây đúng 10 năm mấy ngày. Lúc đó đang học cấp 3. Nhân dịp sinh nhật cô Bảo, cả lớp 92 mua bánh kem, hoa và thiệp để tặng cô. Trước đó, mình với Liên bàn nhau đi Super Bowl để lựa cho cô một cái thiệp thiệt là đẹp (cách đây 10 năm, thiệp đẹp hiếm lắm chứ không có tràn lan như bây giờ, nên phải lặn lội vào tận Super Bowl mới có). Thường thì thứ 5 cả trường chỉ học 2 hoặc 3 tiết buổi sáng, còn buổi chiều nghỉ. Nhưng hôm đó buổi chiều ở trường có Hội thi nghi thức, nên sau khi học xong 3 tiết buổi sáng, Liên xách chiếc xe của nó chở mình phóng vù vù đi Super Bowl, rồi buổi chiều quay lại trường luôn.

Đang phóng vù vù ngon trớn đến gần rạp Tân Sơn Nhất thì… RẦM! Hai con nhóc mặc áo dài ngã lăn quay, hihi. Vừa lúc đó lại có mẹ của Khánh Trâm đi làm ngang dừng lại hỏi han (sau đó, cái tin 2 đứa bị té lăn quay lan khắp 92 và khắp các trường cấp 3 nào có 92 học ở đó, người lan truyền đích thị là người mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy rồi, hihi). Xui ơi là xui, thế là phải gác lại kế hoạch đi mua thiệp, quay về nhà con Liên để thay đồ, chăm sóc và băng bó vết thương. Hổng nhớ rõ lắm, nhưng đoán rằng lúc đó ở nhà nó không có đồ nào vừa để mình thay, hehe, nên nó phải chở mình về nhà thay đồ. Thay đồ xong, thì không kịp đi Super Bowl nữa, thế là đành quay trở về trường.

Trở về trường, mình vừa đi vừa lết đến một cái gốc cây để ngồi nghỉ, mặt mày nhăn nhó (Hổng phải cái gốc cây trong hình đâu, mà là cái gốc cây đối diện, trước phòng học của lớp 10A1 đó). Ngồi một hồi thì có một bạn kia, buổi sáng hay đi học trễ, tự nhiên buổi chiều nay lại vào sớm, tới ngồi kế bên hỏi han bị gì mà nhăn nhó thế. Được nước, mình than thở bị té xe nè, bị rách đồ nè, lại còn bị đau chân nữa nè, huhu. Lại còn kiếm con Liên để chỉ cho bạn coi là cái bạn này chở M làm M bị té nè, hehe. Bạn đó nhìn con Liên rồi nói, bạn này S biết rồi, mỗi buổi sáng đi học trên đường Nguyễn Thị Minh Khai đang chạy ngon trớn cứ thấy bạn đó phóng xe cái vèo qua mặt S hoài, bị té xe là phải, hihi. Sau này cứ nói với con Liên, nhờ mày chở tao bị té mà tao có cái chân đau để được quan tâm hỏi han chăm sóc nè, hehe

Bây giờ, là đúng 10 năm mấy ngày sau cái ngày đó. Bạn đó bây giờ cao thêm được mấy phân, mập lên hơn chục ký và râu ria thì mọc tua tủa rồi, hihi. Không cần có cái chân đau vẫn được bạn đó quan tâm hỏi han chăm sóc hàng ngày, hehe. Nhưng hình như cái số mình nó hay bị đau chân, từ sau lần đau chân đó còn nhiều lần đau chân nữa: một lần tập chạy xe đâm vào xe rác bị té đau chân nè, một lần ngay trước đám cưới đi xuống cầu thang bị té đau chân nè, một lần đi ăn đám cưới bạn Quang bị bạn Khánh Linh trong lúc hăng say giựt bó bông cô dâu nện nguyên cái gót giày cao gót vào làm đau chân nè, rồi ngay cái hôm đi chụp tấm hình này ở trường, xí xọn mang đôi giày cao 7 phân do me chồng tặng hôm sinh nhật, đi không quen nên cũng bị đau chân quá trời luôn nè. Để nhớ coi, hình như lúc đó mình cũng lại than với bạn đó là đau chân quá, nhưng lần này bạn đó hổng thèm quan tâm hỏi han chăm sóc như cách đây 10 năm nữa, mà bảo là mệt quá, than hoài, hihi

P.S: @ 92: Hôm nay sinh nhật cô Bảo nè, có đứa nào nhớ không bây?

7 nhận xét:

loidinh nói...

ô hay, cũng muốn đau chân quá. Mi kiếm giùm ai hỏi han Lợi đi!

violetbamboo nói...

khà khà, điểm khởi đầu có vẻ thú vị, đau chân nhưng được quan tâm. Thảo nào, bạn M cứ bị đau chân hoài, há há!

Khánh Trâm nói...

Ko nho, hihihi. Nhung ma may nhac thi da nho roi ;). Tao van con nho hom do me tao ve ke gap 2 dua may o Super Bowl va bi te xe, hahaha.

Bo No.1 nói...

hihi .. kỉ niệm đẹp quá :)

Bup be nui nói...

ặk ặk :D

Vợ chồng quê nói...

ko nhớ ặc ặc
mới đọc đã nghi là thế nào cũng lòi cái anh ét-xờ nhà mình ra
quả đúng như vậy
hú hú :P
hai bạn gặp nhau loãng moạng nhỉ, áo anh rách vai, quần em có vài miếng vá (vì té xe)

sweetquynh nói...

chi co nhieu ki niem that de thuong!