30 tháng 12, 2007

Bữa tiệc đời người


Ngày xưa, hồi mới viết những entry đầu tiên, mình đã có 1 entry bàn về chuyện ăn rồi, xem ở đây nè. Hôm nay lại bàn nữa, cùng một chủ đề ăn, nhưng ở góc nhìn khác, khía cạnh khác, quan điểm khác, và đương nhiên, là một vấn đề khác.

Đời người giống như một bữa tiệc. Giống ở chỗ con người ngồi vào bàn tiệc lúc nào cũng phải ăn, bởi một trong hai hoặc cả hai lý do cơ bản: một là họ đói, hai là họ tiếc số tiền đã bỏ ra để có được bữa tiệc. Cũng như, trong cuộc đời, con người lúc nào cũng phải sống, một là vì nhu cầu phải tiếp tục sống, hai là vì tiếc nuối những thời gian sống đã qua, ở đó có những gì họ đã đánh đổi để có được cuộc sống của ngày hôm nay. Nhưng, có thật sự hài lòng hay không, lại là một vấn đề khác.

Đời người giống như một bữa tiệc. Ở đó con người lần lượt trải qua các món khai vị, món phụ, món chính, món tráng miệng… Mỗi món có thể được tạo thành từ nhiều nguyên liệu khác nhau: thịt bò, thịt heo, thịt gà, thịt dê, thịt chó, thịt tôm, thịt cua, thịt cá hoặc không thịt, có thể được chế biến bằng nhiều cách khác nhau: chiên, xào, nướng, quay, rang, kho, luộc, hấp hoặc ăn sống. Tóm lại là nhiều cung bậc, nhiều màu sắc và không cái nào giống cái nào. Nhưng, có thật sự hài lòng hay không, lại là một vấn đề khác.

Đời người giống như một bữa tiệc. Đôi khi người ta đến vì thực sự muốn đến, nhưng cũng có lúc, không muốn mà vẫn phải đến vì một hoặc một số lý do nào đó. Nhưng có lẽ, đối với đa số, nói chung là họ muốn đến. Vấn đề là, ở đó, nhiều khi có những thứ làm hạn chế cái ham muốn đến của họ, hoặc là làm họ muốn bỏ về. Cái này thì chủ nhân của bữa tiệc có thể biết, cũng có thể không biết, nhưng tóm lại là chủ nhân của bữa tiệc nghĩ, không lẽ, vì những thứ nhỏ nhặt như thế, khách mời của mình sẽ không đến hoặc bỏ về? Thật là không đáng! Khách mời, cũng nghĩ như thế, không lẽ vì những thứ nhỏ nhặt như thế, mình lại không đến hoặc bỏ về? Thật là không đáng! Song, đối với cả khách mời, lẫn chủ nhân, vì những điều nhỏ nhặt đó nên niềm vui đã không thật trọn vẹn.

Đời người giống như một bữa tiệc. Có những món mình thích, cũng có những món mình không thích. Đôi khi những món không thích chưa hẳn đã là không ngon hay không bổ dưỡng, và ngược lại, nhưng không thích thì vẫn là không thích. Người thích thịt gà mà không thích thịt heo thì có thể ăn món gà hấp lá chanh mà bỏ qua món heo sữa quay, chuyện đơn giản. Người thích thịt heo mà không thích tinh bột cũng có thể chỉ ăn thịt heo quay mà không ăn bánh bao, dù rằng món heo sữa quay người ta hay dọn kèm với bánh bao và nghĩ rằng hai món này phải ăn với nhau là hợp nhất. Cái này, thiết nghĩ cũng là chuyện đơn giản. Nhưng vấn đề đã trở nên không còn đơn giản nữa nếu bạn thích thịt gà nhưng bạn chỉ thích món quay hay món nướng mà không thích món luộc hay món hấp, đáng buồn thay, trên bàn tiệc lại chỉ có món gà hấp lá chanh, gà hấp cải bẹ xanh hay gà luộc chấm muối tiêu chanh. Mà, thông thường, đã có gà thì các món khác sẽ là heo, bò hay hải sản, chứ không thể nào có thêm một món gà khác nữa, nên, chuyện mong chờ món gà nướng hay gà quay là gần như không tưởng. Càng đáng buồn hơn khi liên tục hết bữa ăn này đến bữa ăn khác, bạn sẽ chỉ được ăn gà luộc hoặc gà hấp, mà không phải là gà nướng hoặc gà quay. Đương nhiên trong bữa tiệc cũng có món nướng và món quay, chẳng hạn tôm sú nướng hoặc heo sữa quay, nhưng tôm hay heo, dù là tôm sú hay heo sữa, thì cũng không phải là gà, không bao giờ là gà và không thể thay thế gà, thành ra, chuyện quay hay nướng đã trở nên không còn ý nghĩa nữa.

Tất nhiên đời người giống như một bữa tiệc nhưng không phải là một bữa tiệc. Nếu là khách mời đến dự tiệc thì mình có thể tạm ăn món gà luộc, qua hôm sau, tự mình trở thành chủ nhân bữa tiệc, hoặc tự mình đi ăn một mình ên, gọi nguyên một con gà nướng lu ngồi ăn cho đến khi nào ngán thì thôi, không có vấn đề gì cả. Còn đời người, nhiều khi, không tự quyết định được các món ăn cho bữa tiệc của đời mình.

Thôi thì đành tự an ủi, số mình cũng còn may, dù gì cũng còn món gà để ăn, dù chỉ là gà luộc chứ không phải gà quay, nhưng còn hơn là không có gà. Trên đời này, còn thiếu gì người, thích món gà mà mãi mãi chẳng bao giờ được ăn món gà đó thì sao?

Thôi thì đành tự an ủi, dù gì món gà luộc cũng thanh đạm và ít dầu mỡ hơn gà quay, tuy là không hợp khẩu vị bằng, nhưng lại tốt cho sức khỏe, có thể ăn nhiều mà không ngán và không gây béo phì, vậy thì tốt chứ sao! Cái mình thích nhất chưa hẳn là cái tốt nhất cho mình mà!

Thôi thì đành tự an ủi, nước ngoài người ta có văn hóa buffet, có hàng trăm món và được tự chọn những gì mình thích, nghe thì có vẻ văn minh tiến bộ nhưng dường như chưa phù hợp lắm với văn hóa truyền thống Việt Nam, hoặc là nói cách khác, con người Việt Nam theo văn hóa truyền thống chưa đủ văn minh để tiếp thu và vận hành tốt văn hóa tiến bộ của người khác. Ăn buffet ở Việt Nam chỉ tổ hoang phí vì người ta luôn muốn lấy nhiều hơn những gì mình có thể ăn, và nhiều khi, vì ăn uống vô độ thiếu chọn lọc thế nên tối về lại còn bị đau bụng thổ tả nữa. Thôi, bây giờ chưa phù hợp, đành đợi đến đời con cháu mình, chúng nó văn minh tiến bộ hơn, có thể đi buffet ăn gà quay thoải mái. Còn mình, cứ ngồi bàn 10 người ăn tiệc kiểu truyền thống, tam tứ đại đồng đường, đông vui ấm cúng phước lộc đầy nhà, ăn gà hấp cải bẹ xanh và ngồi mơ gà nướng muối ớt…

Uh thì đành tự an ủi thế, nhưng mà, vẫn không cam lòng. Sao, không được một lần, ăn món gà nướng muối ớt cho thỏa chí? Nhiều khi, nó thật sự không ngon như mình tưởng tượng. Vì ở đời, con cá sổng luôn là con cá to mà. Nhiều khi, chỉ bởi không được ăn món gà nướng muối ớt nên cứ tưởng nó ngon hơn món gà hấp cải bẹ xanh vậy thôi, chứ thật ra không phải.

Uh thì đành tự an ủi thế, nhưng mà, vẫn không cam lòng. Sao, không được một lần, ăn món gà nướng muối ớt cho thỏa chí? Cho dù nó có dở hơn món gà hấp cải bẹ xanh thật, nhưng cũng phải ăn đi đã rồi mới biết ngon dở chứ. Mà, cho dù nó có dở hơn món gà hấp cải bẹ xanh đi nữa, thì cũng vẫn cam lòng, vì ít nhất đó cũng là cái mà mình được tự lựa chọn và tự chịu trách nhiệm. Ít nhất, đó cũng là món ăn mà mình được tự lựa chọn cho bữa tiệc cuộc đời…

20 tháng 12, 2007

Thương ông


Ông bị đau chân

Nó sưng nó tấy

Đi phải chống gậy

Khập khiễng khập khà

Bước lên thềm nhà

Nhấc chân quá khó


Thấy ông nhăn nhó

Việt chơi ngoài sân

Lon ton lại gần

Âu yếm nhanh nhảu

Ông vịn vai cháu

Cháu đỡ ông lên


Ông bước lên thềm

Trong lòng sung sướng

Quẳng gậy cúi xuống

Quên cả đớn đau

Ôm cháu xoa đầu

Hoan hô thằng bé

Bé thế mà khỏe

Vì nó thương ông

Tú Mỡ

P.S.: 1. Bài này tự đánh lại theo trí nhớ, là một trong những bài thơ học hồi còn nhỏ mà mình nhớ tới tận bây giờ. Tự nhiên, nhớ ngày xưa quá... (Chắc là, bắt đầu già rồi. Người ta bảo, hay nhớ về ngày xưa là một trong những dấu hiệu của tuổi già, hihi)


2. Sinh nhật 73 tuổi, Ông Ngoại có một niềm vui mới rất @, rất pro và rất teen: check e-mail mừng sinh nhật! Bà Ngoại kể, suốt ngày, Ông Ngoại đi ra đi vào cười tủm tỉm vì liên tục nhận được e-mail, e-card và internet phone chúc mừng sinh nhật của các anh chị em, các con và các cháu, hihi. Buổi tối thì hai ông bà chở nhau đi... chụp hình ở studio, đi ăn đồ Huế ở Ngự Bình rồi đi xem ca nhạc ở phòng trà Văn Nghệ. Lãng mạn ghê luôn, hihi

18 tháng 12, 2007

Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ...


Viết cho em gái sau khi đọc entry của em, một cái comment có lẽ chưa nói được nhiều điều…

Ngày em đi, chị tặng em 3 cuốn sách mà tựa đề của chúng có thể ghép lại được thành một câu chúc, chúc em luôn có điểm tựa của niềm tin cho một khởi đầu mới, và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ Đó là bởi vì chị biết em sẽ gặp những khó khăn, không rõ là những khó khăn gì, nhưng nhất định phải có. Và nhất định phải vượt qua. Nhất định phải trả lời bằng hành động, đó mới chính là câu trả lời thuyết phục nhất, và, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ…

Chuyện kể rằng có một người đàn ông làm nghề gánh nước, hàng ngày ông đến một cái giếng ở thật xa gánh nước về cho cả làng dùng. Ông có hai cái thùng và một đòn gánh, trong đó có một chiếc thùng bị thủng 1 lỗ nhỏ nơi đáy thùng. Do đó, cứ sau mỗi bận gánh nước đi về, thùng bên kia đương nhiên vẫn còn đầy, mà thùng bên này đã vơi đi gần nửa. Cái thùng thủng rất buồn và áy náy, một hôm, nói với người đàn ông rằng “Ông chủ ơi, tôi rất buồn vì cùng một công sức của ông bỏ ra như nhau, tôi chỉ đem đến cho ông một nửa số nước mà những cái thùng bình thường khác có thể đem lại. Tôi cảm thấy mình rất là vô dụng”. Người đàn ông mỉn cười nói với cái thùng thủng: “Đừng buồn, ngươi hãy nhìn sang hai bên vệ đường, xem có thấy gì không?” - “Ồ, những luống hoa, những luống hoa đủ màu sắc bên đường thật xinh đẹp và tươi mát!” - “Đó chính là công sức của ngươi đấy. Biết được ngươi bị thủng 1 lỗ, nên ta đã rải sẵn bên đường những mầm hoa, mỗi bận ngươi đi về trên đường, nước thoát ra từ lỗ thủng sẽ được dùng để tưới những luống hoa”… Bài học rút ra là, con người không ai hoàn hảo, ai cũng có điểm mạnh, điểm yếu riêng của mình. Vấn đề là, nếu biết nhận thức đúng những điểm yếu của mình, và, vận dụng nó trong những hoàn cảnh phù hợp thì sẽ trở nên có ích. Mà cũng còn tùy vào người gánh nước, có những người chỉ thích đầy nước, chứ không cần những luống hoa, nên ông ta sẽ yêu mến cái thùng nguyên vẹn hơn. Đó cũng là lẽ bình thường và mình phải chấp nhận nó. Quan trọng là, tự mình phải biết đánh giá đúng bản thân mình, biết mình là ai, biết mình muốn gì và phải làm gì, là đủ rồi.

Chuyện lại kể rằng, ngày xưa, Trương Lương sau khi hành thích Tần Thủy Hoàng không thành công đã phải thay tên đổi họ, cải dạng và sống trốn chui trốn nhủi. Trong thời gian này, nhờ biết nhẫn nhịn 3 lần nhặt và dâng dép cho Hoàng Thạch Công bên cầu Hạ Bì, đã được Hoàng Thạch Công truyền lại cho bộ “Thái Công binh pháp” để sau này giúp Lưu Bang thống nhất thiên hạ… Ngày nay các mối quan hệ xã hội đã có nhiều thay đổi, con người tự chủ hơn, độc lập hơn, nhưng, chữ “nhẫn” vẫn là cần thiết. Mặc dù, theo Hán tự, chữ “nhẫn” là cây đao xuyên tim (nghe người ta nói vậy, chứ không biết gì, hihi), nghĩa là phải đau, nhiều khi rất đau, nhưng, con người sẽ trưởng thành và hoàn thiện bản thân mình từ chính những điều đó. Sống hiên ngang, không cầu nịnh, không quỵ lụy, không đánh mất lòng tự trọng của bản thân, nhưng nhiều khi, phải biết nhún nhường. Không phải ngẫu nhiên mà ông bà ta có câu "Nhẫn một chút, sóng yên gió lặng - Lùi một bước, biển rộng trời cao". Chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi, em ạ! Ngắn - nhưng lại hết sức quan trọng và có ý nghĩa thành bại đối với cả cuộc đời mình. Vì vậy, cố lên em nhé! Cứ xem như đó là khoảng thời gian để mình rèn luyện, cả về mặt kiến thức và kỹ năng, lẫn về mặt ý chí và nghị lực. Vững vàng em nhé! Bên em có gia đình, có điểm tựa của niềm tin cho một khởi đầu mới, cho nên, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ…

11 tháng 12, 2007

Mũ bảo hiểm


Nghị quyết số 32/2007/NQ-CP ngày 29/06/2007 của Thủ tướng Chính phủ về một số giải pháp cấp bách nhằm kiềm chế tai nạn giao thông và ùn tắc giao thông quy định:

"Giải pháp giảm thiểu thiệt hại do tai nạn giao thông:

a) Từ ngày 15 tháng 9 năm 2007, người đi mô tô, xe gắn máy trên các quốc lộ bắt buộc phải đội mũ bảo hiểm.

b) Từ ngày 15 tháng 12 năm 2007, người đi mô tô, xe gắn máy trên tất cả các tuyến đường bắt buộc phải đội mũ bảo hiểm".

Như vậy, cái dùng để đội trên đầu nhằm giảm thiểu thiệt hại do tai nạn giao thông đó được các văn bản quy phạm pháp luật gọi là “mũ bảo hiểm”. “Mũ” thì dễ hiểu rồi, dùng để chỉ cái đội lên đầu, miền Bắc gọi là mũ, miền Nam gọi là nón. “Bảo hiểm” thì không biết chính xác định nghĩa của nó là gì, nhưng hiểu nôm na là, một hiện tượng nhằm chia sẻ rủi ro giữa các thành viên trong một nhóm xã hội. Theo đó, bạn đóng một khoản phí bảo hiểm, nếu xảy ra sự kiện bảo hiểm, tức là một rủi ro nào đó đã được dự liệu trước, thì bạn sẽ được công ty bảo hiểm chi trả một khoản tiền lớn hơn phí bảo hiểm mà bạn đã đóng, thường là lớn hơn gấp nhiều lần. Về mặt lý luận, số tiền dùng để chi trả cho bạn được lấy từ phí bảo hiểm của những người khác đóng cho công ty bảo hiểm, và đối với những người này sự kiện bảo hiểm không xảy ra. Có nghĩa là, xét về mặt bản chất, “bảo hiểm” trong từ “mũ bảo hiểm” không hoàn toàn trùng khớp với “bảo hiểm” theo nghĩa thông thường, bởi vì đúng là bạn có bỏ ra một khoản tiền để mua nón thật, nhưng khi rủi ro xảy ra, thì chỉ có bản thân cái nón đó giúp bạn hạn chế thiệt hại về tính mạng và sức khỏe thôi, ngoài ra không một ai có nghĩa vụ chi trả cho bạn một khoản nào về mặt tài sản cả. Dường như, dùng từ “mũ/ nón an toàn” sẽ chính xác hơn, nhưng mà thôi, không sao, gọi gì cũng được, miễn là nó chứ không phải là bất kỳ một sự vật hiện tượng nào khác, là được rồi. Thậm chí, gọi bằng từ “nồi cơm điện” thì mọi người vẫn hiểu kia mà, hehe

Thế nếu không đội mũ bảo hiểm thì bị gì? Điểm g Khoản 3 Điều 9 Nghị định 146/2007/NĐ-CP của Chính phủ ngày 14/09/2007 về xử phạt hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ quy định:

"Phạt tiền từ 100.000 đồng đến 200.000 đồng đối với một trong các hành vi vi phạm sau đây:

g) Người điều khiển, người ngồi trên xe mô tô, xe gắn máy không đội mũ bảo hiểm khi đi trên đường theo quy định".

Thôi đi mua mũ về đội đi bà con cô bác ạ, vừa được lợi về tính mạng, sức khoẻ, vừa được lợi về tài sản. Tốn một, hai trăm ngàn mua mũ thì dù sao cũng còn được… cái mũ, chứ tốn một, hai trăm ngàn đóng phạt thì chẳng được cái gì, mà sau đó lại cũng phải chạy đi mua mũ, tốn thêm một, hai trăm ngàn nữa, hehe

P.S.: hình minh họa là công dân gương mẫu đội mũ bảo hiểm ngay khi ở nhà, hehe, thật ra là chụp hồi mới mua mũ về, cái màu xanh đội trên đầu là của chồng yêu, còn cái màu trắng có hoa màu vàng thì đích thị là của mình rồi! Ai muốn coi kỹ hơn thì cứ tự nhiên nè, hehe:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

8 tháng 12, 2007

Tại sao người ta đeo nhẫn cưới ở ngón áp út?


Bạn đã bao giờ thắc mắc tại sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út chưa? Ngoài cách lý giải rằng ngón áp út là ngón duy nhất có mạch máu nối thẳng tới tim, còn có một cách giải thích rất thú vị và thuyết phục.

Theo đó, ngón tay cái tượng trưng cho cha mẹ, ngón tay trỏ tượng trưng cho anh em, ngón giữa là chính bạn, ngón áp út tượng trưng cho người bạn đời của bạn, và ngón út tượng trưng cho con cái của bạn.

Bây giờ bạn hãy để hai bàn tay đối diện nhau, gập ngón tay giữa lại và áp sát chúng vào nhau, đồng thời cho hai bàn tay mở ra nhưng các ngón tay còn lại chống vào nhau ở đầu mút ngón tay, như hình bên dưới này đây:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Bây giờ bạn hãy thử tách hai ngón tay cái, rồi sau đó ngón tay trỏ và ngón út rời nhau ra. Bạn sẽ thấy chúng tách nhau ra dễ dàng. Đó là bởi cha mẹ bạn không thể sống suốt đời với bạn. Anh em bạn cũng sẽ có gia đình riêng và sẽ rời xa bạn. Cuối cùng con cái bạn cũng vậy, chúng sẽ tạo dựng cuộc sống của riêng mình chứ không thể sống cùng bạn mãi mãi.

Thế còn ngón áp út thì sao? Bạn sẽ thấy ngạc nhiên khi bạn không thể tách rời chúng ra khỏi nhau! Là vì bạn cùng người bạn đời được số phận mang đến với nhau để hòa quyện, gắn bó với nhau không thể tách rời suốt cả cuộc đời. Cho dù tất cả thế giới này bỏ hai bạn ra đi và cuộc sống của hai người có trải qua bao thăng trầm, ngọt đắng đến thế nào đi nữa. Cho dù tất cả thế giới này, cha mẹ, anh em, con cái bỏ bạn ra đi, thì vẫn luôn có một người, ở bên bạn, không thể tách rời, mãi mãi…

Đó chính là lý do tại sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út.

7 tháng 12, 2007

Bức thư tình thứ n



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

P
.S.: Ảnh minh họa cấm trẻ em dưới 16 tuổi (nói nguyên câu như thế cho nó giống với số đông, không bị quýnh giá là xa rời quần chúng, chứ đã trẻ em là phải dưới 16 tuổi, mà dưới 16 tuổi thì là trẻ em rồi, thêm thắt chi cho nó dài dòng, để dành hơi mà đến ải Nam Quan leo lên thác Bản Giốc ngắm đảo Hoàng Sa!)

6 tháng 12, 2007

Bức thư tình thứ ba


So với bức thư tình đầu tiên và bức thư tình thứ hai, thì bức thư tình thứ ba có vẻ kén người nghe hơn. Nhiều người cho rằng nó không hay như hai bức trước, giai điệu thì trúc trắc, lời nhạc không dữ dội cũng chẳng dịu êm mà cứ thâm thâm buồn. Có thể là thế thật, nên đối với những người yêu nhau đã trải qua nhiều thăng trầm, tình yêu vẫn đẹp nhưng không còn là một cái gì đó lung linh không chút tì vết, thì, nghe bức thư tình thứ ba này, càng nghe càng thấm.

Thấm, là bởi vì thật ra, trong suốt cuộc đời một con người, sau những háo hức ban đầu mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, sau những khoảnh khắc thăng hoa thấy mùa hạnh phúc đang trào dâng, sẽ có những khoảng lặng bí ẩn đến muôn đờitâm trí anh không sao chạm tới. Nhiều khi, cuộc sống thường nhật làm cho người ta trở nên vô tâm, hời hợt với những gì mình đang có, như chưa bao giờ anh nhìn ngắm ngọn lửa, như chưa bao giờ anh được biết những huyền diệu từ ngọn lửa, như chưa bao giờ anh sợ hãi bóng đêm và giá lạnh, như chưa bao giờ anh thấu hiểu trái tim em… Bởi vì chưa bao giờ, nên anh đã không thể nào biết rằng lửa mềm mại như bóng hình em, lửa lung linh như tâm hồn em, lửa thanh thanh như em rất đỗi hiền lành đã hằng ngày sưởi ấm tâm hồn anh, cho anh ấm áp cuộc đời, cho anh biết bao buồn vui…

Cuộc đời người, dễ thường, hay lãng quên những gì mình đang có để mà chạy theo những điều phù phiếm, xa xôi. Đến nỗi, nhiều khi, không hay biết rằng những cái mình đang có đó hiển nhiên cần thiết như hơi thở của cuộc sống, nhẹ nhàng và lặng lẽ, nhưng lại quan trọng đến vô cùng. Như ánh lửa trong bóng đêm. Như ngọn lửa trong giá lạnh. Cho đến một ngày không còn ngọn lửa ấy nữa, khi để mất em tháng ngày tối tăm, không còn có em đông về lạnh giá mới bàng hoàng nhận ra rằng không thể mất em!!! Không thể mất em!!! Tình yêu của anh trong trái tim này, chỉ dành về em nơi ấy…

Lửa, vẫn mềm mại như bóng hình em, sau bao vấp váp mệt nhoài, vẫn hoang sơ cháy lên rực rỡ để bao ngày đêm anh nhìn ngắm, bao mùa đông anh sưởi ấm những ước mơ cuộc sống…

Lửa, vẫn lung linh như tâm hồn em, sau bao thăng trầm cuộc sống, vẫn tháng năm ấp ôm mối tình trong sáng, chắt chiu từng niềm hạnh phúc ấm áp mỗi khi bên nhau, ấp ôm từng niềm nhung nhớ thiêu đốt mỗi khi xa lìa…

Lửa, vẫn thanh thanh như em rất đỗi hiền lành, sau bao mong manh những tủi buồn em mang, vẫn nóng bỏng như lòng em yêu anh… Như lòng em yêu anh. Không bao giờ thay đổi. Không ai, không điều gì, không cách nào có thể làm thay đổi.

Cuối cùng, ngọn lửa, bằng cái khát khao khoác lên cho mình ánh sáng đã chiến thắng bóng đêm và giá lạnh. Nhưng bóng đêm và giá lạnh cũng có cái hay riêng của nó. Tuy khắc nghiệt, nhưng không phải là không thể vượt qua. May mắn là, sự khắc nghiệt đó không quá lớn đến nỗi dìm chết ngọn lửa, cũng không quá nhỏ đến mức người trong cuộc không thể nhận ra tình yêu quý giá đến nhường nào. Và sẽ không bao giờ để vuột mất, một lần nữa. Người yêu dấu hỡi, nhìn ngọn lửa cháy anh bỗng nhớ em rất nhiều, nhìn ngọn lửa cháy anh bỗng trách anh bao nhiêu… Có thể đối với những người khác, thì đã là quá muộn. Nhưng cũng có thể là chưa muộn, và không bao giờ là quá muộn, để một người, trong bóng đêm và giá lạnh, ngồi ngắm nhìn ngọn lửa, bỗng nhận ra em là ánh lửa mang cho anh tất cả mà chỉ khi em thiêu đốt anh, anh thật lòng mới hiều…

May mắn là vợ chưa cần phải thiêu đốt chồng thì chồng đã thật lòng hiểu được rằng em là ánh lửa mang cho anh tất cả, bao ngày đêm anh nhìn ngắm, bao mùa đông anh sưởi ấm những ước mơ cuộc sống… Tuy vợ cũng tháng năm ấp ôm mối tình trong sáng thật, nhưng nhiều khi, không được thanh thanh như em rất đỗi hiền lành lắm, chồng nhỉ? Vợ cũng chẳng có gì bí ẩn đến suốt đời, mà chỉ cần bằng một chút tinh tế của lòng yêu thương thật sự, tâm trí chồng sẽ dễ dàng chạm tới, sẽ dễ dàng hiểu được rằng lửa nóng bỏng như lòng em yêu anh, để mà, tình yêu của anh trong trái tim này chỉ dành về em nơi ấy. Thế đã là quá đủ với vợ rồi, chồng yêu ạ!

5 tháng 12, 2007

Bức thư tình thứ hai


Sau bức thư tình đầu tiên là đến bức thư tình thứ hai. Lần này, ngược lại, là tâm sự của người con gái. Có lẽ vì vậy mà lần này Đỗ Bảo không tinh tế bằng bức thư tình đầu tiên, vì tâm sự của người con gái khi yêu khó cảm quá chăng? Không biết mọi người như thế nào, chứ mình thì, dù có bước trên đường hun hút vẫn chưa bao giờ phải tự hỏi lòng ta đang đi về đâu. Biết mình là ai, làm gì và muốn gì là điều mà người con gái tự tin trong tình yêu luôn biết. Và cũng luôn biết rằng, nếu ngày ấy, vào phút giây ấy, hay một phút giây khác, thậm chí, bất kỳ phút giây nào đi nữa, ta cũng vẫn trông thấy nhau, đi về phía nhau, hay nói cách khác, vẫn nhận ra nhau giữa hàng hàng lớp lớp những con người khác biệt. Nhận ra, không phải bởi cơn gió bồi hồi, không phải bởi tấm rèm buông khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi, càng không phải bởi anh đã gọi em “người xinh đẹp ơi!”. Mà đơn giản, nhận ra, bởi vì em yêu anh, em yêu anh rất nhiều.

Không nhớ mình đã trải qua đêm có nến vàng bên sắc hoa tươi nào chưa, hình như chưa, chắc là mình còn thiếu một chút lãng mạn viễn vông để mua hoa và đốt nến, nhưng điều đó không có nghĩa là mình không có những khoảnh khắc thấy mùa hạnh phúc đang trào dâng, không cần nến, không cần hoa, không cần những gì xa hoa phù phiếm, chỉ cần một thế giới của hai ta, dịu dàng, khe khẽ đủ để lặng nghe lời thì thầm anh nói anh yêu em, anh yêu em rất nhiều…

Thế là hòa rồi đấy nhé! Em yêu anh, em yêu anh rất nhiều, còn anh thì cũng anh yêu em, anh yêu em rất nhiều. Thì thầm thôi anh nhé, ta yêu nhau, ta yêu nhau rất nhiều… Càng thì thầm sẽ càng nhận thấy giá trị của tình yêu chúng mình, dẫu cho, đường hun hút còn xa, vẫn không bao giờ thay đổi. Ừ, thì cũng xin cảm ơn những điều đã qua, không phải chỉ toàn là đêm có nến vàng bên sắc hoa tươi, không phải chỉ có những khoảnh khắc thấy mùa hạnh phúc đang trào dâng mà còn có cả những khó khăn, những gian nan, những đau thương, những mất mát… Nhưng, trên tất cả, vẫn xin cảm ơn những điều đã qua, những khó khăn, những gian nan, những đau thương, những mất mát... vì chính từ đó, em nhận ra, em yêu anh, em yêu anh rất nhiều…

4 tháng 12, 2007

Bức thư tình đầu tiên


Ngày xửa ngày xưa, ngay từ lần đầu tiên nghe bài này, tự dưng đã thấy thích ơi là thích. Đến khi bắt đầu có ý định tiến tới hôn nhân thì cứ nghe đi nghe lại bài này đến mòn máy, rồi cài làm nhạc chuông điện thoại, mỗi khi chồng yêu (tương lai) gọi đến là cả công ty lại bị nghe Tấn Minh gào thét “và anh sẽ là người đàn ông của đời em…”

Người - đàn - ông - của - đời - em. Sáu tiếng nghe giản dị, bình thường, nhưng khi được gán vào một đối tượng đặc biệt, tự nhiên thấy hết sức thiêng liêng. Cũng như cái ước mơ ngôi nhà và những đứa trẻ, không giản dị là gì, vì cuối cùng rồi ai mà chẳng có ngôi nhà và những đứa trẻ. Nhưng cái quan trọng là khi một người đàn ông, tự nhiên, muốn gắn bó cuộc đời mình với một người phụ nữ, cùng xây dựng ngôi nhà và sản sinh ra những đứa trẻ, thì bản thân cái ước muốn đó thôi, dường như cũng đã là một món quà vô giá đối với người phụ nữ rồi. Đâu phải ai yêu cũng muốn tiến tới hôn nhân, cũng muốn ràng buộc bản thân mình vào hằng hà sa số cái gọi là trách nhiệm và các mối quan hệ lằng nhằng có tên lẫn không tên khác, chỉ để đánh đổi lấy cái hạnh phúc giản đơn mỗi sáng tỉnh giấc, mắt anh kiếm tìm, tai anh lắng nghe, môi anh cất tiếng gọi, và vòng tay anh rộng mở đón em vào lòng

Tuy rằng sau khi lấy nhau, chúng mình hiếm khi có những giây phút mỗi sáng tỉnh giấc như thế, vì thường là chồng yêu tỉnh giấc vào buổi trưa, lúc vợ đã đi làm rồi, đang làm việc, ăn cơm trưa hoặc đã… ngủ trưa ở công ty. Nhưng đối với vợ, vợ không cần chồng nói với em những điều thật lớn lao, vì nhiều khi lớn quá, lại hóa thành xa xôi. Hạnh phúc và tình yêu là một cái gì đó rất gần gũi, rất giản đơn và rất đời thường, đến nỗi, nhiều khi mình không nhận ra sự hiện diện của chúng. Để rồi bất chợt một hôm nào đó, tự nhiên, thấy nghẹn lời vì biết em yêu anh... Tự nhiên, thấy nghẹn lời vì nghe rõ lòng mình vẫn luôn ở đây nơi tim anh tình yêu bất tận... Tình yêu bất tận, thế là đủ rồi, chồng ạ!

Phía trước, sẽ còn nhiều khó khăn. Nhất là khi mình đang dự liệu đến một sự thay đổi. Nhưng vợ vẫn lạc quan, như từ xưa đến giờ vẫn luôn tin tưởng vào người đàn ông của đời em: vì yêu em ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dài…. Có thể có mùa đông, có thể có những ngọn đèn vàng, nhưng chồng sẽ không bao giờ phải nhớ vợ vì chồng luôn có vợ ở bên, và cùng với chồng, dù cho có bất kỳ điều gì xảy ra đi nữa, vững bước trên con đường dài…

3 tháng 12, 2007

Thương về ngày trước


Bao người yêu đi tiễn đưa nhau

Những chuyến xe khuất về biên giới

Người tôi yêu trước cũng là bộ đội

Ngày lên đường tôi chẳng tiễn chân theo.


Ngày ấy nào anh đã có em đâu

Tuổi mười sáu ghi nhiều nhật ký

Những làng phố, những tình yêu thơ trẻ

Có dòng nào trong đó nhắc tên em?


Chuyện qua rồi anh cũng đã quên

Chẳng dám trách, chỉ thoảng buồn nho nhỏ

Lòng những muốn trở thành ngọn cỏ

Bên lề đường ngày ấy tiến anh đi

Muốn thành rừng muôn tán lá chở che

Muốn thành suối giữa đường xa nắng rát


Khi anh ngủ em muốn thành bài hát

Hát ru lời của mẹ ngày xưa

Cơn sốt rừng vàng mắt sạm da

Em, đồng đội sẻ cùng anh ca nước

Làm hạt bụi dưới chân anh bước

Làm mái nhà che những cơn mưa

Bao gạo quàng vai trong cơn đói sớm trưa

Làm ánh lửa giữa rừng khuya phía trước

Lòng em thương làm sao mà nói được

Như trời xanh vô tận mãi màu xanh


Dẫu bây giờ em đã ở bên anh

Chung lo lắng, chung vui buồn, mơ ước

Em vẫn cứ thương về ngày trước

Người yêu em thuở ấy có em đâu...

Xuân Quỳnh

P.S.: Đoạn trên thì cũng bình thường, nhưng đoạn cuối thì hay và ý nghĩa lắm đó. Không hiểu sao khi thương một người, người ta lại có thể thương luôn cả những ngày xa xưa lúc "người yêu em thuở ấy có em đâu", và bỏ qua cả những “có dòng nào trong đó nhắc tên em?”. Có lẽ, là tại bởi, “lòng em thương làm sao mà nói được, như trời xanh vô tận mãi màu xanh…”

2 tháng 12, 2007

Kỷ niệm ngày cưới

Kỷ niệm lần thứ
Nhất
Hai
Ba
Bốn
Năm
Sáu
Bảy
Tám
Chín
Mười
Mười một
Mười hai
Mười ba
Mười bốn
Mười lăm
Hai mươi
Hai lăm
Ba mươi
Ba lăm
Bốn mươi
Bốn lăm
Năm mươi
Năm lăm
Sáu mươi

Tên gọi
Paper Wedding (giấy)
Cotton Wedding (vải cotton)
Leather Wedding (da)
Linen Wedding (vải lanh)
Wood Wedding (gỗ)
Iron Wedding (sắt)
Wool or Copper Wedding (len hoặc đồng đỏ)
Bronze Wedding (đồng thiếc)
Pottery Wedding (gốm)
Tin or Aluminum Wedding (thiếc hoặc nhôm)
Steel Wedding (thép)
Silk Wedding (lụa)
Lace Wedding (đăng ten)
Ivory Wedding (ngà)
Crystal Wedding (pha lê)
China Wedding (sứ)
Silver Wedding (bạc)
Pearl Wedding (ngọc trai)
Coral Wedding (san hô)
Ruby Wedding (hồng ngọc)
Sapphire Wedding (đá sa-phia)
Gold Wedding (vàng)
Emerald Wedding (bích ngọc)
Diamond Wedding (kim cương)

P.S.: sưu tầm được cái này, thấy hay hay nè, cho mọi người tham khảo. Nói thêm: theo phong tục, kỷ niệm đám cưới gì thì bạn bè, người thân chúc mừng và tặng quà có liên quan đến loại đó, ví dụ kỷ niệm 5 năm ngày cưới thì bạn bè, người thân sẽ tặng đồ gỗ như giường tủ bàn ghế…, 10 năm thì tặng đồ thiếc hoặc nhôm, nói chung là kim loại như tivi, tủ lạnh, máy giặt…, 60 năm thì tặng kim cương, v.v… Còn kỷ niệm 1 năm, nghĩ hoài hổng ra món quà gì bằng giấy??? Thôi thì thay thế bằng polyme để trong phong bì bằng giấy cũng được, hahaha

1 tháng 12, 2007

Thư cho hai con


2 con ngoan nè,

Khách hàng nào tò mò thì xem tạm hình studio của tụi con đã up trên blog má Thuỷ, nhấn vào đây nè

Hai đứa con thật là đẹp đôi, ba bà má đi đám cưới 2 con mà phát thèm. Khi mà hai tụi con tèng teng teng teng bước vào khán phòng, má Hương và má Thuỷ xuýt xoa hoài.

Má Thủy thầm thì: "Tao nôn quá mày ơi"

Má Hương thì thủ thỉ ghê hơn: "Mai mốt tao sẽ cố con tao sẽ dễ thương như 2 đứa bé đi đầu đó đó"

Còn má, má sẽ đợi thêm khi nào bé Sky của má khoảng 3-4 tuổi, má cũng sẽ cho nó mặc soa-rê mang hoa đi tèng teng teng teng dẫn đầu luôn đó. Má cũng sẽ tuyển thêm 1 thằng thiệt là khôi ngô như thằng em con đi cùng với em Sky xinh đẹp của má.

Kinh nghiệm đi đám cưới của má thì ít, nhưng với kinh nghiệm sống 24 năm của má, thì má thấy đám cưới của hai con thiệt là hoành tráng, lãng mạn và chu đáo. Ba bà má biết tụi con đã phải bỏ nhiều công sức và ý tưởng cho nó, hihi, má chẳng giúp gì ngoài việc đi bưng quả. Mặc dù có nhiều cảnh báo bưng quả sẽ làm tăng cái nguy cơ bị ế, nhưng má không màng, vì ngày vui của con.

Người ta gả con gái đi, hoặc gả con trai để được con dâu. Còn với ba bà má này, gả đi 1 lần là chơi luôn 2 đứa, cả con trai và con gái, chả được thêm con dâu hay con rể. Kỳ vậy ta. Chắc là hai con sinh ra là 1 cặp cho nhau, và là con ngoan của cả ba bà má này.

Thời khắc đưa dâu, má cứ đinh ninh với lòng, con sẽ là cô gái của thời đại, chắc là con không khóc đâu, mà má chồng con mới có khả năng khóc thôi, haha. Nhưng cuối cùng thì con cũng khóc, cái khoảnh khắc đó lạ lắm con nhỉ. Cũng như hồi chị gái má lấy chồng, tự nhiên thấy chị khóc má cũng rơm rớm, lạ ghê, đúng ra mình phải nhảy múa hò hét vì thoát được gọng kềm khó tính đó chứ.

Bữa tiệc mừng cũng vui, mặc dù cái đám bạn của má nó dùng chiêu thức chọc cười, theo như Khương là cười xong cứng bụng là sẽ ăn ít, nhưng sức công phá của má và má Thuỷ vẫn hoành tráng, vì đã đề phòng không chọn mặc váy ôm sát. Má Hương thì sức công phá ít hơn, nhưng lâu lâu cũng lắc lắc trên ghế, hay đứng dậy bất ngờ, chắc cho nó xuống bớt rồi mới lại tiếp tục nạp được. Con biết không, thực đơn đồ ăn cũng ngon lắm. Má Thuỷ khi mới vào thì than rằng, tao không ăn hải sản mà nó đặt toàn món hải sản, thế là nó xơi nguyên cả đoàn tôm của bàn tiệc, vì tôm là món hải sản duy nhất mà má nó ăn được.

Thôi, thư đã dài, má phải dừng bút đây, hai con chắc cũng hiểu được má mong gì rồi, mong hai con luôn hạnh phúc dài lâu, bền vững. Và má cũng mong là hai bà má kia của hai con cũng sớm sớm, để khỏi phải kêu than nôn nao, haha.

Hôn hai con, hihi.

Má Na

12/12/2006


P.S.: Mở đầu đợt khủng bố bằng lá thư cách đây gần 1 năm của mami Na - 1 trong 3 bà mami yêu dấu cùng học chung A1 Lê Hồng Phong của mình nè. Tạm thời cứ thế đã, cái gì cũng từ từ thôi, không bà con cô bác rủ nhau đồng loạt ignore mình hết thì chít, hehe