28 tháng 11, 2007

HSV ĐHL: 10 năm - 1 chặng đường


Tấm hình ở trên đã được crop và post theo yêu cầu của em Trâm Anh, nhưng mà hai chị em mình xấu quá Trâm Anh ơi, cười gì mà toét hết cả miệng ra, hahaha. Tiếp theo:



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

3 chị em Phó Chủ tịch - Trưởng ban Học tập nè, tự nhiên xem tấm hình này nhớ chị Diễm Phương ghê luôn, hồi đó mình cũng có chụp 1 tấm hình tương tự, chị ngồi giữa, em với bé Trâm Anh ngồi 2 bên nè...



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Đã già nhất đám mà còn nhí nhảnh con cá cảnh thấy ớn luôn, hehe



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Đã bự nhất đám mà còn giành ngồi trước ngay gần ống kính nữa, héhé



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Đã chôm máy hình của người khác mà còn chụp hình khí thế luôn, đúng là cán bộ HSV, đứt hết dây thần kinh xấu hổ, héhé



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Nhờ đứng kế bên bạn Nghĩa ù nên mới nhận ra mình đang múa may trong tấm hình này, hihi



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Sung thế nhờ? Chẳng nhớ bên đó có cái gì mà ai cũng nhìn?



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Đố mọi người tìm thấy bạn Diễm My trong cái đám ham hố nhí nhố này (có cả thầy Phúc trong đó, héhé). @ Rosydream: Có chị Thanh Ly xinh đẹp trong hình đúng theo yêu cầu của anh rồi đó nha! hehe


23/11/2007: Một đêm hội ngộ thật tuyệt vời! Cám ơn tất cả các em!


P.S.: sau 6 ngày đêm truy nã, Văn Quốc Bảo vẫn chưa gửi hình. Hôm kia vừa dụ dỗ bé Ngân share cho vài tấm hình, đang share nửa chừng thì Y!Messenger bị điên, nên bây giờ mới upload được thêm có chừng này nè. Nhưng không sao, sẽ còn, hehe

26 tháng 11, 2007

Quy tắc 90/10


10% cuộc đời là những gì xảy đến với bạn. 90% cuộc đời là do phản ứng của bạn đối với những chuyện xảy đến đó.

Thế nghĩa là sao? Hãy xét một ví dụ: Bạn đang ăn sáng cùng gia đình. Con gái bạn làm đổ cà phê lên áo bạn. Chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ. Điều xảy ra tiếp sau đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn. Bạn đã làm gì?

Bạn mắng cháu. Cháu phát khóc. Bạn trách cả vợ mình đã đặt tách cà phê quá gần rìa bàn. Hai người cãi nhau một hồi. Bạn đùng đùng bước lên lầu thay áo. Khi bạn trở xuống con bạn vẫn còn khóc, chưa ăn xong để đi học. Cháu bị lỡ chuyến xe đưa rước. Vợ bạn phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra, đưa con gái tới trường. Sợ trễ, bạn chạy vượt đèn đỏ, bị một anh công an chặn lại và phạt. Sau khi đóng phạt, bạn đưa con đến trường trễ mất 15 phút. Con bạn chạy nhanh vào lớp không kịp chào bạn.

Bạn đến cơ quan trễ mất 20 phút, lại thấy mình bỏ quên chiếc cặp ở nhà. Ngày của bạn đã bắt đầu một cách thật khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp tục xảy ra. Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà để thấy vợ con không vui vẻ đón mừng mình như ngày hôm trước. Tại sao bạn có một ngày buồn chán đến thế?

A. Tại tách cà phê?

B. Tại con gái bạn?

C. Tại anh công an?

D. Tại chính bạn?

Câu trả lời đúng là D. Bạn đã không làm chủ cái 90% thuộc quyền phản ứng của mình. Cách phản ứng chỉ trong 5 giây của bạn đã tạo nên một ngày bất hạnh.

Bạn có thể phản ứng theo cách khác. Khi tách cà phê đổ và cháu bé sợ phát khóc, bạn có thể xoa đầu con và nói: “Không sao, lần sau con phải cẩn thận hơn một chút”. Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà vừa kịp vẫy tay chào lại cháu bé khi nó bước lên xe đưa rước đậu đối diện nhà mình. Bạn cũng có thể “mi” vợ và cùng đi làm. Bạn đến văn phòng sớm hơn 5 phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có thể sếp cũng khen bạn làm việc siêng năng và hiệu quả.

Hãy nhớ phản ứng của bạn là tối quan trọng. Chuyện bất ngờ chỉ chiếm 10%, 90% còn lại là phản ứng của bạn và hậu quả của nó. Hãy áp dụng bí quyết 90/10 để xử lý mọi việc trong nhà, bạn sẽ thấy cuộc đời đáng sống hơn, bạn đồng ý chứ?

P.S.: cái này, và những cái khác có tag "collection", đều là tác phẩm sưu tầm đâu đó, hoặc có rõ nguồn và tên tác giả, hoặc không, nhưng túm lại không phải của Yelaw ®. Ngược lại, cái nào có tag "mycopyright" thì đích thị là "sản phẩm trí tệ" của Yelaw ®, thuộc quyền tác giả và quyền sở hữu quyền tác giả của Yelaw ®, hehe

21 tháng 11, 2007

Một sự sáng tạo vĩ đại


Tin mới nhất từ Stockholm cho biết, Hội đồng trao giải Nobel quyết định kể từ năm 2007, bên cạnh các giải Nobel Vật lý, Nobel Hóa học, Nobel Y học, Nobel Văn chương, Nobel Hoà bình… sẽ có thêm 1 giải Nobel mới giành cho lĩnh vực ngôn ngữ học, gọi là Nobel Ngôn ngữ. Các cá nhân, tập thể được vinh dự nhận giải Nobel Ngôn ngữ đầu tiên trong lịch sử là: Ông T.Q.P., Giám đốc Sở GTCC thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam cùng tập thể cán bộ, công chức Sở GTCC thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam. Thật là một niềm vinh hạnh lớn lao cho người dân thành phố nói riêng và cả nước nói chung.

Ông Giám đốc và các các bộ, công chức Sở GTCC thành phố Hồ Chí Minh được trao gải Nobel Ngôn ngữ là nhờ vào sáng tạo vĩ đại của mình trong lĩnh vực ngôn ngữ, cụ thể là định nghĩa lại một hiện tượng đã bị tất cả mọi người hiểu lầm trong suốt thời gian vừa qua, và sáng tạo ra một khái niệm mới vô cùng độc đáo và ưu việt.

Trước đây người dân chúng ta, với sự hạn chế về nhận thức, hay dùng từ “ùn tắc” để diễn tả về hiện tượng đường sá đông đúc, chật chội, xe cộ không có đủ không gian để lưu thông với tốc độ bình thường. Tuy nhiên, theo các nhà sáng tạo ngôn ngữ học vĩ đại này thì, hiện tượng đó chỉ mới là “ùn” chứ chưa phải “tắc”. Có nghĩa là, nếu xe cộ trên đường vẫn còn nhích nhích được từng chút một thì gọi là “ùn”, chỉ khi nào không ai còn có thể nhúc nhích gì được nữa thì mới gọi là “tắc” thôi. Như vậy, rõ ràng tình hình giao thông ở thành phố ta hiện nay chỉ mới “ùn” mà chưa “tắc”. Nhân dân cứ hè nhau gọi là “ùn tắc” thì oan cho cán bộ quá!

Để chấm dứt tình trạng hiểu sai, dùng sai từ như trên, các đồng chí cán bộ, công chức ở Sở GTCC thành phố Hồ Chí Minh làm gương cho nhân dân bằng cách, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, mà đặc biệt là trong các báo cáo về tình hình giao thông ở thành phố, các đồng chí ấy không bao giờ dùng từ “ùn tắc” nữa, mà bằng toàn bộ trí tuệ tập thể dưới sự lạnh đạo sáng suốt của một cá nhân kiệt xuất đã sáng tạo và sử dụng một khái niệm mới vô cùng vĩ đại: “ùn ứ”! “Ùn ứ” là ùn, là ứ chứ không phải là tắc, ak ak


P.S.: Entry này được sáng tạo ra trên đường đi làm về khi giao thông bị "ùn ứ", vừa nhích từng chút một vừa nghĩ ra sẽ viết cái gì, bây giờ vào công ty chỉ mất vài phút ngồi gõ gõ lại thôi á, hehehe


20 tháng 11, 2007

Truyện post nhân ngày 20/11



Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tại trường tiểu học của thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. Vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp năm, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái, cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. “Teddy trông thật khó ưa.”

Chẳng những thế, cô Thompson còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thật rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm. Cô Thompson đã nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những gì đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 nhận xét Teddy như sau: “Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan… Em là nguồn vui cho người chung quanh”. Cô giáo lớp 2 nhận xét: “Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống trong gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu”. Giáo viên lớp 3 ghi: “Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ”. Giáo viên chủ nhiệm lớp 4 nhận xét: “Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp”.

Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những gói quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hoá. Cô Thompson cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã sút mất một vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt ít nước hoa trong chai lên cổ.

Hôm đó Teddy đã nén lại cho đến cuối giờ để nói với cô: “Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa”. Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học sinh cưng nhất của cô.

Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: “Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em”. Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng 3 trong lớp và “Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em”. Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng “Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời”. Rồi bốn năm sau nữa, cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. “Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em”, nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên Theodore F. Stoddard - giáo sư tiến sĩ.

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra?

Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: “Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ”. Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: “Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô gặp được em.”


P.S.: Entry trước dành tặng cho tất cả các Thầy Cô, entry này dành tặng riêng cho Cô, người mà em yêu quý nhất… Cho dù cái bánh kem đã không còn nguyên vẹn nữa, nhưng tình cảm tụi em dành cho Cô vẫn vẹn nguyên như ngày nào, và sẽ không bao giờ thay đổi...


19 tháng 11, 2007

Thơ post nhân ngày 20/11


Thầy không phải con đò ngang cập bến

Ngày lại ngày đưa khách sang sông

Mà thầy là con tàu vũ trụ

Mang tương lai Tổ quốc trong lòng...

P.S.:

1. Thơ này không biết của ai, mà chỉ hay nghe thằng bạn thân khìn khìn hồi đại học đọc ra chiều tâm đắc lắm, thấy thích quá nên đã xin của nó để làm đoạn kết trong bài phát biểu nhân dịp lễ 20/11/2004 của trường Đại học Luật. Bài phát biểu nhận được nhiều ý kiến khen có, chê có, chủ yếu khen là cảm động còn chủ yếu chê là phát biểu kỳ cục, không giống một bài phát biểu, hehe. Tuy nhiên đối với bản thân mình chê như thế cũng là một cách khen rồi, không đòi hỏi gì hơn, keke

2. "Thầy" ở đây bao gồm tất cả các Thầy Cô nói chung xứng đáng được tôn vinh như một người Thầy với tất cả ý nghĩa thiêng liêng của nó, không bao gồm những người làm nghề thầy nhưng không xứng đáng là Thầy, hehe

3. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, kính chúc tất cả các Thầy Cô luôn ngập tràn niềm vui, hạnh phúc và tiếng cười trong công tác nghiên cứu và giảng dạy.

16 tháng 11, 2007

Đào Cốc lục tiên - một luật sư đoàn ngộ nghĩnh


(Vũ Đức Sao Biển)

Trước đây, trong chế độ Pháp thuộc, nhân dân ta thường gọi các vị luật sư là trạng sư hay thầy cãi. Khi đọc Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung, tôi thấy khái niệm "thầy cãi" thật xứng đáng với nhóm Đào Cốc lục tiên. Câu chuyện Tiếu ngạo giang hồ xảy ra vào khoảng cuối đời Minh bên Trung Hoa mà thời ấy làm gì đã có trường đào tạo luật sư, làm gì có tòa án được thiết lập dân chủ như thời đại của chúng ta để các vị luật sư đứng ra bảo vệ thân chủ của mình. Tuy nhiên tôi vẫn mạnh dạn gọi sáu vị trong Đào Cốc lục tiên là một luật sư đoàn vì họ rất thích cãi, cãi suốt ngày trong khi bị thương gần chết, cãi cho sướng miệng, vừa bảo vệ cho những người đáng bảo vệ vừa làm trò vui cho thiên hạ. Và chính vì thế mà tôi gọi họ là một luật sư đoàn ngộ nghĩnh.

Trong Tiếu ngạo giang hồ, Đào Cốc lục tiên xuất hiện khá đột ngột: vâng lệnh một ai đó lên Ngọc Nữ phong phái Hoa Sơn bắt cóc Lệnh Hồ xung về cho ni cô Nghi Lâm phái Hằng Sơn thoả lòng mong nhớ. Tác giả không giới thiệu “hành trạng” của sáu vị Đào Cốc lục tiên có lẽ vì chữ tiên không phù hợp với ngoại hình của sáu vị này. Tác giả chỉ cho biết đó là sáu anh em ruột thịt, xếp thứ tự từ lớn đến nhỏ như sau: Đào Cán Tiên, Đào Căn Tiên, Đào Chi Tiên, Đào Diệp Tiên, Đào Hoa Tiên, Đào Thực Tiên. Nghe đến khái niệm Đào Cốc, ta chỉ biết đó là núi hoa đào, còn núi đó ở địa phương nào, tác giả không hề thuật qua. Tuy nhiên tên tuổi của luật sư đoàn này khá thú vị bởi nó khởi đi từ dưới lên trên: Cán (thân cây), Căn (rễ cây), Chi (nhánh cây), Diệp (lá cây), Hoa (bông của cây), và Thực (quả); từ lớn đến nhỏ, từ gốc đến ngọn, từ có trước đến có sau.

Riêng giữa Đào Chi Tiên và Đào Diệp Tiên thì hai vị này không phân biệt được ai là lão tam và ai là lão tứ; cả cha và mẹ của hai người cũng quên béng vì hai gã đẻ sinh đôi và thời ấy cũng chẳng ai làm giấy khai sinh. Xét ở khía cạnh lý lịch bản thân thì đó là một việc khá hồ đồ nhưng vì Đào Chi Tiên cãi quá nên Đào Diệp Tiên chịu lép vế làm em thứ tư. Tướng mạo các vị này được Kim Dung mô tả là xấu như quỷ sứ: Đào Hoa Tiên có khuôn mặt đỏ hồng như màu hoa đào, Đào Thực Tiên lại có khuôn mặt dài như mặt ngựa. Vì Đào Cốc lục tiên ưa giỡn cợt, cãi chày cãi cối và ngoài 50 vẫn bị người đời chê bai là hạng non nớt, đơn bạc nên khi Lệnh Hồ Xung nịnh: "Tên các vị hay quá; giả tỷ tại hạ có được cái tên hay như vậy thì sướng chết đi được" thì sáu lão đều vui mừng, cho chàng Lệnh Hồ Xung là con người tốt nhất thiên hạ.

Thế nhưng, ta chớ có được phép coi thường sáu vị. Dù họ ham cãi chày cãi cối nhưng về mặt võ công, họ là những hảo thủ đứng hàng đệ nhất: nội công thâm hậu, khinh công cao cường, tâm ý tương thông. Họ có một chiêu thức độc đáo: túm lấy tứ chi của kẻ địch giơ lên... Trong thiên hạ, họ chỉ chịu thua có một người là Lệnh Hồ Xung. Lý do: họ túm được Lệnh Hồ Xung nhưng không giữ và xé được anh chàng này bởi Lệnh Hồ Xung sử dụng Hấp tinh đại pháp hút công lực của họ, khiến họ kinh hoàng phải bỏ ra! Sáu anh em đã tranh đua với bọn hào sĩ giang hồ hắc đạo đòi làm minh chủ tiến lên chùa Thiếu Lâm giải cứu Nhậm Doanh Doanh ra cho Lệnh Hồ Xung, họ đành chịu nhường cho chàng cái danh "minh chủ".

Từ ngàn xưa, người Trung Hoa đã ca ngợi môn thiệt chiến (đánh võ lưỡi) tức... cãi lộn. Tam quốc chí của nhà văn La Quán Trung có thuật đoạn Gia Cát Lượng thiệt chiến quân nho ở Đồng Ngô khiến các nhà nho Đông Ngô cứng họng. Tài thiệt chiến của Đào Cốc lục tiên còn xuất sắc hơn cả nhà nho Gia Cát Lượng của Tây Thục ngày trước, chỉ tiếc rằng nội dung thiệt chiến hơi... tào lao.Thí dụ khi Lệnh Hồ Xung bị thương nặng, Đào Thực Tiên và Đào Hoa Tiên cứ cãi nhặng xị lên. Đào Thực Tiên: "Rõ ràng gã sống mà sao ngươi cứ nói là đánh chết gã?" Đào Hoa Tiên: "Ta có bảo nhất định là hắn chết đâu, mà chỉ nói là gã có thể chết được". Đào Thực Tiên: "Gã đã sống lại thì không thể nói là gã có thể chết".

Vốn tính sáu vị hồ đồ nhưng lại rất hiếu sự, sợ Lệnh Hồ Xung chết đi thì sáu vị bị Nghi Lâm mắng cho sáu con mèo vô dụng cho nên họ tranh nhau dùng công lực thượng thừa chữa bệnh ngay cho Lệnh Hồ Xung. Gã này cho là Lệnh Hồ Xung bị thương Túc thiếu âm thận kinh, gã khác cãi lại là bị thương ở Thủ thái dương phế kinh; lại gã khác cãi là ở Dương minh đại trường kinh, lại gã khác cãi là Túc thái âm tỳ kinh... Cho nên Đào Cốc lục tiên phóng công lực chữa các huyệt Dương đao, Dương quang, Phong thị, Hoàn khiêu của Lệnh Hồ Xung thì Đào Chi Tiên lại đưa chân khí vào Tam tiêu chữa tim; Đào Cán Tiên lại phóng chân khí vào các huyết Trung Phủ, Xích trạch, Khổng tố, Thái uyên...Âm dương lôn xộn như vậy nhưng Đào Hoa Tiên vẫn cố làm ra nhà bác học lí luận: "Âm sinh ra dương, đó là hai mặt của một vật. Họp lại thành một, phân là thành hai, khác nào Thái cực sinh Lưỡng nghi, Lưỡng nghi họp lại thành Thái cực. Thiếu dương và Thiếu âm nương tựa nhau như mặt trong mặt ngoài vậy." Họ vừa cãi vã vừa chữa bệnh cho Lệnh Hồ Xung đau đớn không chịu nổi, phải... chết giấc.

Tôi nghĩ rằng khi xây dựng nhóm nhân vật Đào Cốc lục tiên, Kim Dung đã cho thấy được một hội chứng thâm căn cố đế của người Trung Hoa: ưa cãi. Hội chứng đó có trong tư tưởng của AQ., nhân vật của Lỗ Tấn với phép "thắng lợi tinh thần". Mà AQ. là đại biểu lớn của con người qua 3.000 năm quân chủ Trung Hoa, không cãi lớn được thì cãi thầm, không chửi to được thì chửi nhỏ, thậm chí chỉ nghĩ ra lời chửi để một mình mình nghe cho hả dạ, coi như đã chửi được nó. Lý luận của anh em Đào Cốc lục tiên đứng giữa danh học và nguỵ biện nghe ra khá thú vị. Ta có thể nghe đoạn cãi vã của sáu vị khi đi viếng Dương tướng quân miếu ở trấn Chu Tiên, phủ Khai Phong. Gã này: "Ta bảo miếu Dương tướng quân nhất định thờ Dương Tái Hưng". Gã kia: "Trong thiên hạ có nhiều tướng quân họ Dương, sao lại cứ nhất định là Dương Tái Hưng?". Đào Diệp Tiên: "Có lẽ là Dương Tứ Lang". Đào Chi Tiên: "Dương Tứ lang đầu hàng phiên bang, không ai dựng miếu". Đào Diệp Tiên: "Ta đứng hàng thứ tư, ngươi nói chuyện đầu hàng phiên bang, chẳng lẽ muốn mạt sát ta?". Đào Hoa Tiên: "Ngươi thứ tư thì kệ ngươi, liên quan gì đến Dương Tứ Lang?" Đào Diệp Tiên: "Còn ngươi đứng hàng thứ năm. Dương Ngũ Lang xuất gia đi tu ở Ngũ Đài Sơn, sao ngươi chẳng làm hoà thượng?". Đào Hoa Tiên: "Hễ ta làm hoà thượng thì ngươi đầu hàng phiên bang." Đại để, lý luận của họ lòng vòng như vậy, càng nghe càng cảm thấy hoạt kê, càng thấy câu chuyện xa lơ xa lắc.

Có một lần, cả "luật sư đoàn" Đào Cốc lục tiên cùng ra trước "toà án", cãi vã để bảo vệ cho quyền tồn tại của bốn kiếm phái trong Ngũ Nhạc kiếm phái. Nguyên đất nước Trung Hoa có năm ngọn núi danh tiếng: Hoa Sơn, Thái Sơn, Hằng Sơn, Hành Sơn và Tung Sơn; trong đó có ngọn núi Tung Sơn (thuộc tỉnh Hồ Nam) đứng ở trung tâm. Mỗi ngọn núi là một kiếm phái riêng và họ đứng cùng trong một tổ chức gọi là Ngũ Nhạc kiếm phái. Chưởng môn phái Tung Sơn Tả Lãnh Thiền nuôi tham vọng hợp nhất cả bốn phái kia để chỉ còn Ngũ Nhạc phái để lão lên ngôi minh chủ Ngũ Nhạc phái. Đào Cốc lục tiên kiên quyết phá hỏng âm mưu của Tả Lãnh Thiền.

Mỗi người trong bọn họ đều tự xưng mình là đại anh hùng, đại hào kiệt, xứng đáng là chưởng môn năm phái; người còn lại gọi là tổng chưởng môn. Rồi họ bàn chuyện dời năm trái núi đó lại gần nhau để anh em họ được ở gần nhau. Nhưng núi lại lớn quá, dời không xong, Đào Thực Tiên giả bộ khóc hu hu: "Từ ngày sinh ra, anh em chúng ta không rời nhau nửa bước. Nay chia lìa mỗi người mỗi nơi, tiểu đệ không chịu". Cả sáu anh em đều mồm năm miệng mười phản đối cuộc hợp nhất. Khi một lão ở phái Thái Sơn (đã ăn tiền của Tả Lãnh Thiền) đứng ra đề nghị chọn một người đạo cao đức trọng làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái thì Đào Cốc lục tiên đưa ra đề nghị bầu Phương Chứng đại sư, trụ trì chùa Tiếu Lâm. Lý luận của họ không phải là cưỡng biện: chùa Thiếu Lâm ở trên ngọn Thiếu Thất; phái Tung Sơn nằm trên ngọn Thái Thất, cùng trong dãy Tung Sơn, tỉnh Hồ Nam. Mà xét giữa Phương Chứng và Tả Lãnh Thiền thì Phương Chứng mới xứng với bốn chữ "đạo cao đức trọng". Cái lí luận đó khiến Tả Lãnh Thiền căm hận bầm gan tím ruột, chỉ mong có một ngày bắt được sáu "của nợ" này băm vằm ra làm mắm mới hả giận. Cuối cùng, thấy không thể phá được Tả Lãnh Thiền, anh em Đào Cốc lục tiên bèn rủ đám ni cô phái Hằng Sơn xuống núi, không tham dự đại hội Ngũ Nhạc kiếm phái nữa. Tả Lãnh Thiền sợ quá, phải xuống nước năn nỉ. Lý do: âm mưu của lão là lên làm minh chủ Ngũ Nhạc phái. Nếu phái Hằng Sơn rút đi, thì dầu lão có được làm minh chủ cũng chỉ là minh chủ Tứ Nhạc phái. Mà có khái niệm Tứ Nhạc phái ra đời chỉ làm trò cười cho thiên hạ!

Người Trung Hoa đã phải trải qua 3.000 năm quân chủ, chịu áp bức bóc lột đã quen. Cho nên nụ cười, chuyện cười đối với họ là một phản ứng vừa để giải toả ấm ức, vừa thể hiện phép thắng lợi tinh thần chống áp bức bất công. Kim Dung xây dựng nhóm nhân vật Đào Cốc lục tiên hay cãi không đi ra ngoài mô thức đó. "Luật sư đoàn" ấy cãi suốt, cãi từ khi lên ba cho đên lúc già mà vẫn còn ham cãi. Những nội dung cãi cọ của họ làm vui cho tác phẩm tiểu thuyết, biến những chương căng thẳng nhất tràn đầy tiếng cười lạc quan. Đào Cốc lục tiên cũng là những người biết bảo vệ cái đúng, bảo vệ công lý. Bề ngoài của họ xấu xa nhưng tâm hồn bên trong lại thực sự trong sáng. Điều thực sự thú vị là họ chỉ mặc mỗi một màu áo đen, màu áo của luật sư khi ra trước toà ở toà án Hồng Kông. Những lý luận ngô nghê của họ chỉ có thể có được trong tâm trí của trẻ con, trong những trái tim con trẻ. Người Trung Hoa vẫn thường ví sự trong sáng ở trên đời bằng cụm từ "Xích tử chi tâm" (trong sáng như trái tim con trẻ mới sinh). Phải chăng Kim Dung muốn mọi đồng bào của ông được sống và đối xử với nhau nhân hậu, chân tình, trong sáng như những trái tim trẻ con chưa hề biết đến hận thù, chia rẽ, nghi kỵ?

13 tháng 11, 2007

Lịch ăn cưới tháng 11 - 12


- Ngày 03/11: Trần Ngọc Thích (bạn đại học của mình) -> đã xong.

- Ngày 17/11: Đinh Hồ Minh Quang (bạn cấp 3 của 2 vợ chồng).

- Ngày 20/11: Sử Thành Sơn - Hồ Thị Diễm Phượng (cô dâu chú rể đều là bạn đại học của chồng yêu).

- Ngày 24/11: Nguyễn Tử Ngọc Anh (bạn Hội Sinh viên của mình).

- Ngày 02/12: Lâm Thắng Lợi (bạn cấp 3 của 2 vợ chồng).

- Ngày 09/12: KỶ NIỆM 01 NĂM NGÀY CƯỚI, hehe

- Ngày 30/12: Đào Trần Tiết Hạnh (cô dâu là bạn cấp 2 của mình còn chú rể là bạn cấp 2 của chồng yêu).

Ghi chú: Danh sách sẽ còn được update liên tục, ak ak

P.S.: Ai có nhã ý mời tui đi ăn cưới nữa thì báo sớm để tui chuẩn bị tinh thần và vật chất nhé, hehe

9 tháng 11, 2007

ĐKKH và hai phụ lục


Cách đây đúng 1 năm, 2 đứa đi ký vào một tờ giấy hình chữ nhật bóng bóng, hồng hồng, khổ nhỏ hơn A4 nhưng to hơn A5, có tiêu đề là GIẤY CHỨNG NHẬN KẾT HÔN.

Trước đó vài tuần, mình đuợc con nhỏ bạn thân hồi đại học, cùng tên My, hiện là cán bộ tư pháp phường 7 quận Bình Thạnh chạy qua nhà quăng cho 2 bản Tờ khai đăng ký kết hôn. Tự khai, tự ký tên xong chạy lên Ủy ban nhân dân phường 6 quận Bình Thạnh, gặp đồng chí cán bộ hộ tịch là người quen ở chung xóm, cùng sinh hoạt chung ở chi đoàn khu phố, được xác nhận ngay tình trạng độc thân rồi đưa vào cho đồng chí Phó Chủ tịch Ủy ban ký tên, đóng dấu, 5 phút sau hí hửng ra về, hehe

Sau đó xách 2 Tờ khai đã có xác nhận tình trạng độc thân của mình lên Ủy ban nhân dân phường Đa Kao, quận 1, lại gặp đồng chí cán bộ tư pháp hộ tịch là bạn đại học khác lớp nhưng cùng khoa, sau khi nộp hồ sơ giấy tờ được hỏi rằng thích ngày nào đến ký và nhận giấy. Lúc đó mình rất phân vân giữa ngày 09/11 (đúng 1 tháng trước lễ cưới, lại trùng với đám cưới nhỏ bạn thân bên Mỹ) và ngày 08/12 (tạo thành 3 ngày liên tiếp 08/12 đăng ký kết hôn, 09/12 lễ cưới, 10/12 tiệc cưới), nhưng cuối cùng mình chọn ngày 09/11 vì hai lý do sau: Một, quá nôn nóng được lấy chồng. Hai: hạn chế tối đa mọi rủi ro trong thời gian từ ngày 09/11 đến 08/12, triệt tiêu càng sớm càng tốt mọi ý đồ bất chính nếu có, haha

Ngày 09/11/2006, mặc đồ đẹp, trang điểm đẹp và đi ký giấy (còn định mặc áo đầm cô dâu nữa kia nhưng mà sợ dân tình với lại cán bộ choáng quá xỉu hết lấy ai chứng giấy cho mình, hehe). Cứ tưởng sẽ hồi hộp lắm nhưng cuối cùng lại chẳng có gì hồi hộp, cũng bình thường, không có gì đặc biệt, ngoài chuyện sau khi ký giấy xong thì được cấp 2 bản chính, 1 đống bản sao và 1 tờ biên lai thu lệ phí nhưng mà được đồng chí cán bộ tư pháp hộ tịch cười rất tươi bảo rằng khỏi đóng, coi như là quà mừng cưới, hihi

Kết luận: nếu không muốn mất nhiều thời gian + tiền bạc khi đăng ký kết hôn, hãy đi học luật, keke


PHỤ LỤC 1: TRÍCH LUẬT HÔN NHÂN VÀ GIA ĐÌNH (LUẬT SỐ 22/2000/QH10 NGÀY 09 THÁNG 06 NĂM 2000).

Lời nói đầu
Gia đình là tế bào của xã hội, là cái nôi nuôi dưỡng con người, là môi trường quan trọng hình thành và giáo dục nhân cách, góp phần vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Gia đình tốt thì xã hội mới tốt, xã hội tốt thì gia đình càng tốt;
Để đề cao vai trò của gia đình trong đời sống xã hội, giữ gìn và phát huy truyền thống và những phong tục, tập quán tốt đẹp của dân tộc Việt Nam, xóa bỏ những phong tục, tập quán lạc hậu về hôn nhân và gia đình;

Chương III

QUAN HỆ GIỮA VỢ VÀ CHỒNG

Điều 18. Tình nghĩa vợ chồng
Vợ chồng chung thủy, thương yêu, quý trọng, chăm sóc, giúp đỡ nhau, cùng nhau xây dựng gia đình no ấm, bình đẳng, tiến bộ, hạnh phúc, bền vững.

Điều 19. Bình đẳng về nghĩa vụ và quyền giữa vợ, chồng
Vợ, chồng bình đẳng với nhau, có nghĩa vụ và quyền ngang nhau về mọi mặt trong gia đình.

Điều 20. Lựa chọn nơi cư trú của vợ, chồng
Nơi cư trú của vợ, chồng do vợ chồng lựa chọn, không bị ràng buộc bởi phong tục, tập quán, địa giới hành chính.

Điều 21. Tôn trọng danh dự, nhân phẩm, uy tín của vợ, chồng
1. Vợ, chồng tôn trọng và giữ gìn danh dự, nhân phẩm, uy tín cho nhau.
2. Cấm vợ, chồng có hành vi ngược đãi, hành hạ, xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm, uy tín của nhau.

Điều 22. Tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của vợ, chồng
Vợ, chồng tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của nhau; không được cưỡng ép, cản trở nhau theo hoặc không theo một tôn giáo nào.

Điều 23. Giúp đỡ, tạo điều kiện cho nhau phát triển về mọi mặt
Vợ, chồng cùng bàn bạc, giúp đỡ, tạo điều kiện cho nhau chọn nghề nghiệp; học tập, nâng cao trình độ văn hóa, chuyên môn, nghiệp vụ; tham gia hoạt động chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội theo nguyện vọng và khả năng của mỗi người.


PHỤ LỤC 2: TRÍCH BỘ LUẬT HÌNH SỰ NƯỚC CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM (LUẬT SỐ 15/1999/QH10 NGÀY 21/12/1999).

Điều 147. Tội vi phạm chế độ một vợ, một chồng
1. Người nào đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc người chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người mà mình biết rõ là đang có chồng, có vợ gây hậu quả nghiêm trọng hoặc đã bị xử phạt hành chính về hành vi này mà còn vi phạm, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến một năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến một năm.
2. Phạm tội trong trường hợp đã có quyết định của Toà án tiêu huỷ việc kết hôn hoặc buộc phải chấm dứt việc chung sống như vợ chồng trái với chế độ một vợ, một chồng mà vẫn duy trì quan hệ đó, thì bị phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.

7 tháng 11, 2007

Đoàn Trần Diễm My


Giữa tuần thư giãn bằng cách lên Google, gõ "Đoàn Trần Diễm My" và thu được 2 kết quả như thế này đây:

Một là blog Opera của bạn Trung Luật, cũng là bạn Traudenthui trong blog Yahoo nè. Cái câu trích dẫn hiện ra trên trang Google là: "Đoàn Trần Diễm My: tròn trĩnh, mũm mĩm, thích màu vàng, thích những gì hơi cổ điển một chút, có anh chồng kiến trúc đẹp trai cực luôn, tính tình rất vui và...". Một bài viết vô cùng xúc động đậy, hix hix (mà sao kêu toàn bộ tên họ của tui ra luôn vậy nè trời!)

Hai là danh sách tốt nghiệp đại học của khoa Hình sự trường Đại học Luật, có cả điểm trung bình nữa nè: "Đoàn Trần Diễm My. 03/04/1982. Tp. Hồ Chí Minh. 8.28. Giỏi. HS25/042", thế là có cái làm bằng chứng để khoe con cháu sau này rồi, keke

Entry này chỉ có vậy thôi. Bạn nào đang rảnh rỗi hoặc đang bận rộn cần thư giãn thì làm thử coi chơi, biết đâu sẽ có nhiều điều thú vị, hehe

Bổ sung ngày 08/11/07: Ah, có thêm cái này nữa nè: Danh sách học sinh đạt thủ khoa - á khoa - tuyển thẳng đại học 2000 của trường Lê Hồng Phong, sở dĩ search Google hổng có ra là vì danh sách này đánh nhầm tên mình thành Đoàn Trần Diễn My (số 98 đó), hehe


P.S.: có gõ thử cho chồng yêu nữa mà ko ra, chỉ ra mỗi ông chủ tiệm vàng Ngọc Sơn ở Mỹ Tho bị trộm vàng nhưng đã được công an Tiền Giang tìm được và trả lại, héhé


3 tháng 11, 2007

Em còn nhớ hay em đã quên


...Em còn nhớ hay em đã quên

Nhớ Sài Gòn mỗi chiều gặp gỡ

Nhớ món ăn quen, nhớ ly chè thơm

Nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng

Phố em qua gạch ngói quen tên...


...Em còn nhớ hay em đã quên

Trong lòng phố mưa đêm trói chân

Dưới hiên nhìn nước dâng tràn

Phố bỗng thành dòng sông uốn quanh...


Uh, thì...

Em ra đi nơi này vẫn thế...

Nhưng mà...

2 tháng 11, 2007

Entry thứ 100




Một trăm điều, cũ có, mới có, về bản thân đây:

1. Tên? -> Đoàn Trần Diễm My, Đoàn là họ của bố, Trần là họ của mẹ, còn Diễm My là tên của mình, hehe

2. Tên bạn có được đặt theo tên ai ko? -> Một người con gái xứ Huế tên Diệm My, đoán mò là có chút ân tình gì đó với… ông ngoại, hoặc là ông ngoại rất ngưỡng mộ người con gái này, hihi

3. Bạn có anh chị em không (kể ra)? -> Một em gái nhỏ hơn 9 tuổi và một em trai nhỏ hơn 17 tuổi, đặc biệt là thằng em nặng ký hơn con chị mới ghê chứ, hehe

4. Lần cuối bạn khóc là khi nào? -> Không nhớ nữa, hình như tối hôm qua, hehe

5. Bạn có lần sinh nhật đáng nhớ nào không? -> Lần nào cũng đáng nhớ, nhưng đáng nhớ nhất là lần sinh nhật năm 16 tuổi.

6. Bạn yêu thích ngón tay nào nhất? -> Ngón áp út của bàn tay phải.

7. Thói quen xấu của bạn? -> Thù dai. Làm biếng. Ích kỷ. Tự cao. Và hay nhầm lẫn thói quen với tính cách, hihi

8. Điều bạn nghĩ đến đầu tiên khi thức dậy là gì? -> Còn sớm chán, ngủ thêm miếng nữa, hehe

9. Bạn có phải là người ưa mạo hiểm không? -> Không, an toàn không sướng hơn sao?

10. Bạn có bao giờ nói ra điều gì đó mà bạn hứa là giữ bí mật không? -> Thường thì không, trừ khi bị địch tra tấn, hehe

11. Bạn có nghĩ nói dối là xấu không? -> Thường là xấu, nhưng gian dối và giả dối thì xấu hơn.

12. Màu sắc ưa thích của bạn là gì? -> Màu vàng, đương nhiên rồi, hehe

13. Môn thể thao bạn ưa thích nhất? -> Ngủ và tư duy.

14. Bạn khoái mặc loại quần áo như thế nào? -> Đẹp là được, đa dạng càng tốt, nhưng nói chung theo đánh giá của mọi người thì mình có phong cách ăn mặc lịch sự, sang trọng và đứng đắn quá mức cần thiết so với độ tuổi, hihi

15. Con số ưa thích? -> Số 8, 17, 23, 36, 42, 51, 62, 79, 82, 98.

16. Tháng ưa thích? -> Tháng 4, 10, 12.

17. Món ăn ưa thích? -> Phải kể ra hết á? Thôi đi, mỏi tay lắm à!

18. Bạn có nick name nào hay không? -> Yelaw ®

19. Điều đầu tiên mà bạn chú ý ở người khác phái là gì? -> Túi tiền, háhá

20. Bạn có thể mô tả một người khác phái mà bạn cho là lý tưởng không? -> Người khác phái thì có thể, nhưng lý tưởng thì không.

21. Bạn có thích chữ viết của bạn không? -> Thích quá đi chứ!

22. Bạn có dễ dàng tin tưởng vào người khác không? -> Không, ngược lại phải nói là rất rất đa nghi.

23. Người cuối cùng bạn nói chuyện điện thoại đến lúc này là ai? -> Một ông khách hàng hắc ám.

24. Bạn ghét nhất loại người như thế nào? -> Thùng rỗng kêu to.

25. Bạn có bao giờ ước không? -> Ước chơi cho vui thì có, còn ước và mong chờ thì không. Điều gì trong tầm tay thì mình cố gắng làm cho bằng được, còn điều gì ngoài tầm tay thì mong ước nó để làm gì?

26. Bạn có thích ngắm sao không? -> Trước khi quen chồng yêu thì không.

27. Khi tức giận bạn làm gì? -> Tìm cách trả thù, haha. Đôi khi, chẳng cần thực hiện việc trả thù, chỉ cần ngồi tưởng tượng là đã thấy hả hê lắm rồi (AQ ra phết, hehe).

28. Bạn có khoẻ mạnh không? -> Người không tập một môn thể dục nào, cũng không chơi một môn thể thao nào, nhưng nói chung là ít bị bệnh, thì có gọi là khỏe mạnh không?

29. Nếu trở thành một người khác, bạn sẽ trở thành ai? -> Đứa em sinh đôi với mình, được không nhỉ?

30. Loại kem ưa thích bạn hay ăn? -> Kem trái dừa ở tiệm Bạch Đằng, và kem nhãn, kem cà phê ở tiệm không tên gần chợ Đa Kao, với lại kem tươi ở quán kem gần nhà.

31. Thể loại nhạc ưa thích của bạn? -> Nhạc cách mạng và nhạc Trịnh.

32. Bài hát bạn hay nghe gần đây nhất là gì? -> Dấu chân địa đàng.

33. Phim hoạt hình ưa thích của bạn? -> Không, nhưng đã cùng với chồng yêu coi rất nhiều phim hoạt hình.

34. Thể loại phim ưa thích? -> Cấp 3 (là phim về lứa tuổi cấp 3 nhé, héhé)

35. Mùa ưa thích của bạn? -> Mùa thu.

36. Bạn thích gì ở bản thân mình nhất? -> Tất cả mọi thứ (có thể tốt, có thể không) thuộc về bản thân mình.

37. Bạn có phải là người lãng mạn và kiên nhẫn không? -> Lãng mạn: tùy thuộc vào đối tác có gợi cho mình cảm hứng để lãng mạn không? Kiên nhẫn: thay bằng tàn nhẫn có được không?

38. Người mà bạn cảm thấy ganh tị nhất? -> Chồng yêu, vì có được 1 người vợ như mình, hehe

39. Sau này, có gia đình, bạn thích sẽ có con chứ? -> 4 đứa đủ hông ta?

40. Bạn nghĩ mình sẽ làm ngành nghề gì? -> Giờ này mà còn nghĩ á?

41. Từ phát âm khó khăn nhất của bạn là gì? -> Tất cả những từ tiếng Anh, hehe

42. Bạn biết bao nhiêu ngôn ngữ? -> 3: tiếng Việt, tiếng Anh và nụ cười.

43. Bạn có thể nói trong tủ quần áo của bạn có bao nhiêu bộ không? -> Lại phải đếm nữa à?

44. Bạn thích đọc sách hay không? -> “Hồi môn” về nhà chồng là 1 tủ quần áo và 1 tủ sách đấy, hehe

45. Bạn yêu trẻ con không? -> Yêu đàn ông hơn, keke

46. Bạn thích đến tham quan nơi nào nhất? -> Trung Quốc, bất đáo Trường Thành phi hảo hán muh, hihi

47. Màu mắt ưa thích? -> Màu mắt nhung.

48. Bạn có thích nổi tiếng? -> Uhm, để thử xem sao…

49. Bạn có thường đi mua sắm không? -> Cũng không thường lắm, đi liên tục vào đầu tháng và giảm dần cho đến cuối tháng, hihi

50. Người khác phái bạn nghĩ đến ngay lúc này? -> Ông khách hàng hắc ám (mới nói chuyện điện thoại hồi nãy).

51. Bạn có hạnh phúc không? -> Có, trừ khi… hết tiền, hehe

52. Câu "châm" ngôn mà bạn thích nhất? -> Chuyện gì để được ngày mai thì tại sao phải làm hôm nay?

53. Tiền bạc có quan trọng không? -> Tiền bạc không làm nên hạnh phúc, nhưng không có tiền thì chắc chắn là không hạnh phúc.

54. Loại xe ưa thích của bạn? -> Piaggio LX màu vàng chanh nhé!

55. Phòng riêng của bạn như thế nào? -> Mang đậm phong cách Sonarct ®, hehe

56. Bạn có sưu tập cái gì không? -> Có, mình có tính thích sưu tập, cái gì có 1 thì muốn có thêm thành 2, rồi 3, 4, 5… (may là chưa có bộ sưu tập những ông chồng, hehe)

57. Vượt đèn đỏ bao giờ chưa? -> Chưa, nhiều lúc cũng muốn thử một lần cho biết, nhưng mà không dám.

58. Bài hát hay nghe gần đây nhất? -> Ủa câu này hỏi hồi nãy rồi mà?

59. Bạn ghét nhất cái gì? -> Sự giả dối (nói thật, rút tỉa từ kinh nghiệm bản thân, chứ không phải nói theo sách vở đâu nha).

60. Đến club bao giờ chưa? -> Chưa, mà cái này thì cũng không muốn thử.

61. Bạn có tin trên đời này có những điều không thể giải thích hay không? -> Có, nhưng phải nói chính xác là không thể giải thích một cách khoa học, chứ giải thích theo kiểu mê tin dị đoan thì cái gì chẳng giải thích được, hehe

62. Có một người bạn thân cùng phái hay khác phái tốt hơn? -> Có bạn thân là tốt rồi, hehe

63. Theo bạn tình yêu là gì? -> Tình yêu đơn giản chỉ là tình yêu thôi chứ không phải là bất kỳ một cái gì khác. Nếu định nghĩa được tình yêu bằng một hiện tượng khác, thì đó đã là cái khác rồi chứ không còn là tình yêu nữa.

64. Bạn ngủ bao nhiêu tiếng một ngày? -> Từ 6 đến 18, hehe

65. Bạn có hay tha thứ không? -> Một bài học rất khó mà học hoài vẫn chưa thuộc.

66. Bạn dùng dầu gội đầu gì? -> Enchanteur.

67. Có khối lớp nào theo bạn là vô ích không? -> Nếu nói về kiến thức, thì những năm đi học đều được dạy những kiến thức hàn lâm kém tính ứng dụng gần như là vô ích. Nếu nói về tình cảm và sự hoàn thiện nhân cách, thì không có khối lớp nào là vô ích cả.

68. Cấp 1, cấp 2 hay cấp 3 đáng nhớ hơn? -> Cấp nào cũng đáng nhớ, nhưng dễ thương nhất là cấp 1, đáng quý nhất là cấp 2, đáng yêu nhất là cấp 3.

69. Nếu không bằng lòng ai đó điều gì, bạn sẽ nói cho họ biết chứ? -> Để xem coi người đó là ai.

70. Bạn thích chơi game? Game ưa thích của bạn? -> Vô ích.

71. Bạn hay khóc khi xem phim hoặc bộ truyện cảm động nào? -> Vô ích.

72. Bộ manga nào bạn cho nhảm nhí và phí tiền nhất? -> Chắc là bộ nào cũng thế, hehe

73. Bạn có cho rằng yêu đơn phương là tốt không? -> Không. Tình yêu chỉ thật sự có ý nghĩa khi nó được đặt vào người nào có thể cảm nhận và trân trọng những giá trị của nó.

74. Bạn có thích nhảy nhót không? -> Nhảy dây thì có tính vào không?

75. Bài hát bạn thích nhất? -> Endless love.

76. Thần tượng của bạn là? -> Bản thân mình, với điều kiện cố gắng thêm xíu nữa.

77. Nếu là người khác, liệu bạn có kết bạn với bạn không? -> Có thể có vì quá ngưỡng mộ, nhưng cũng có thể không vì quá ghen tị, hihi

78. Thông minh hay chăm chỉ tốt hơn? -> Nếu được chọn, thì mình chọn chăm chỉ (vì thông minh có rồi, hehe)

79. Người xinh đẹp sẽ hạnh phúc hơn người có ngoại hình kém? -> Tùy theo định nghĩa thế nào là hạnh phúc. Nếu định nghĩa hạnh phúc thiên về giá trị vật chất, thì rõ ràng người xinh đẹp sẽ hạnh phúc hơn, ngược lại thì chưa chắc.

80. Tính cách nổi bật của bạn? -> Sự khác biệt.

81. Bạn tin vào số mệnh chứ? -> Tin. Tin rằng số mệnh nằm trong tay mình.

82. Bạn sợ gì nhất? -> Cô đơn.

83. Các loại giày bạn đi? -> Không cao quá 5 phân.

84. Bạn có đeo gì trên tay? Chân? Cổ không? -> 1 đồng hồ, 1 nhẫn, 1 dây chuyền và 2 bông tai.

85. Noel vừa rồi của bạn ra sao? -> Ở Hà Nội trong chuyến honeymoon.

86. Có điều gì là mãi mãi không bạn? -> Từ “mãi mãi”.

87. Bạn tìm kiếm điều gì ở một người khác phái? -> Sự bổ khuyết.

88. Làm con trai hay con gái sẽ tốt hơn? -> Con người.

89. Bạn nghĩ gì về cuộc sống độc thân? -> Tự do và cô đơn.

90. Đặc điểm ưa thích nhất ở một người khác phái? -> Sự bí ẩn.

91. Bạn thích con gái tóc ngắn hay tóc dài? -> Có tóc là được rồi, hehe

92. Bạn có hay xem TV không? -> Nếu có ai bật TV thì mình sẽ coi, nhưng hầu như chẳng bao giờ tự mình bật TV cả.

93. Mô tả mối quan hệ của bạn và gia đình? -> Như cá với nước, không có nước thì cá sẽ chết, không có cá thì nước sẽ… bớt tanh, hehe

94. Bạn thường dậy vào lúc? -> 7g sáng nếu đi làm, 12g trưa nếu nghỉ làm.

95. Bạn có hay soi gương không? -> Đến nỗi mua luôn 1 cái cellphone màn hình gương, hehe

96. Bạn có nhớ những người bạn thời mẫu giáo hoặc cấp 1 không? -> Có nhớ vài người, hiện vẫn còn liên lạc nè.

97. Trong gia đình, bạn yêu quý ai nhất? -> Tất cả đều nhất.

98. Bạn có hay viết nhật ký không? -> Nhật ký công việc, ak ak

99. Bạn yêu quý/ ngưỡng mộ nhất? Người ghét nhất? -> Yêu quý và ngưỡng mộ nhất là chính bản thân mình. Ngoài ra còn yêu quý chồng yêu, bố mẹ, ba me, các em, ông bà, anh chị, họ hàng, bạn bè… Ngưỡng mộ 1 con người nói chung với toàn bộ những gì thuộc về bản thân họ thì không, mình chỉ ngưỡng mộ người này người kia ở 1 lĩnh vực nào đó thôi, ví dụ: Hồ Quý Ly, Hồ Chí Minh, Chế Lan Viên, Trịnh Công Sơn, Kim Dung… Ghét nhất thì có 2 người: 1 người đàn ông 50 tuổi và 1 cô gái 25 tuổi.

100. Còn muốn bị hỏi nữa không? -> Ai có gan hỏi nữa thì tui có gan trả lời ah, hehe