30 tháng 1, 2009

Khai bút đầu năm


Hôm nay là ngày mồng năm Tết. Người ta thường bảo mồng năm, mười bốn, hăm ba - đi chơi còn lỗ huống là đi buôn. Thế nên lẽ ra mình chẳng nên khai bút (hay chính xác hơn là khai bàn phím máy tính) vào ngày mồng năm này, tuy nhiên, như bạn thấy đấy, entry này vẫn được post lên vào đúng ngày mồng năm, vì các lý do sau:

- Thứ nhất, từ mồng một đến mồng bốn quá bận rộn chuyện đi thăm viếng, đi chơi và đi ngủ nên không có thời gian để khai bút.

- Thứ hai, sắp tới từ mồng sáu đến mồng chín cũng đã kín lịch đi thăm viếng, đi chơi và đi ngủ nên cũng sẽ chẳng có thời gian để khai bút.

- Thứ ba, mồng mười là mình đã đi làm lại sau khi nghỉ thêm 3 ngày phép năm, nên cũng không có thời gian để khai bút.

- Thứ tư, giờ này ông chồng yêu dấu đang nằm ngủ khò khò nên không chở mình đi thăm viếng hay đi chơi gì cả, mình cũng không thể đi ngủ được vì đã ngủ quá nhiều rồi, hehe

- Thứ năm, giờ này có hai kẻ đang phải ngồi trên công ty trực giữ chùa, nên mình viết entry này như một sự chia sẻ (chứ không phải châm biếm nghen, hehe) với hai kẻ ấy, ấy ở công ty đang ngồi trước máy tính gõ gõ thì tớ ở nhà cũng gõ gõ trước máy tính đây này, hehe

Sau phần tuyên bố lý do là đến phần giới thiệu đại biểu. Tết năm nay có sự xuất hiện của đầy đủ tất cả mọi thành phần đại biểu, bắt đầu từ sáng 29 đi chùa Phước Quang ở Củ Chi với gia đình bên nội vợ, đến cơm tất nhiên sum họp của đại gia đình bên ngoại chồng trưa 30 và của gia đình bên ngoại mình chiều 30. Tối 30 đón giao thừa xem pháo hoa với gia đình chồng. Sáng mồng 1 quây quần gia đình chồng rồi đi chùa Già Lam cùng gia đình vợ và ông bà ngoại vợ, sau đó ghé thăm bà nội vợ trưa mồng 1 và thăm bà nội chồng chiều mồng 1. Mồng 2 về nhà vợ. Mồng 3 cùng nhà chồng về Long Hòa thăm gia đình bên ngoại chồng. Mồng 4 ba me chồng thăm viếng bố mẹ vợ, trưa ăn cơm ở nhà vợ, chiều ăn cơm ở nhà chồng, tối 2 vợ chồng đi coi film đồng thời đi mua vé xem film cho bố mẹ vợ tối mồng 5 ở Megastar CT Plaza và mua vé xem hài cho ba me chồng tối mồng 6 ở Nhà hát Thành phố.

Tối nay còn dùng để hẹn với bạn bè cấp 2, tối mồng 6 là bạn bè cấp 3. Mồng 7, 8, 9 để trống lịch sẵn sàng chờ đón mọi cuộc hẹn của bè bạn gần xa. À quên, sẽ đi thăm chị Sui và Bamboo yêu dấu vào một ngày đẹp trời nào đó trong 3 ngày này, chị Sui rảnh ngày nào nè?

Hết phần tuyên bố lý do giới thiệu đại biểu là đến phần nội dung chính của chương trình. Phần này thường không ai thèm nghe, chỉ ngồi ngáp và ngủ nên mình xin phép tua nhanh qua phần này, tiến đến phần bế mạc. Phần bế mạc bao gồm báo cáo tổng kết ngắn gọn và phương hướng nhiệm vụ của nhiệm kỳ sau.

Báo cáo tổng kết: Thật ra mình bắt đầu tâm trạng đón Tết năm nay khá nặng nề vì một điều chưa làm được (đề nghị quý vị đại biểu xem lại các entry trước, do thời gian có hạn nên tôi xin phép không nhắc lại nữa), nhưng càng vào trong càng hiểu là do mình quá tham sân si nên nhiều khi tự mình đánh mất niềm vui của chính mình. Tết này đi 2 cái chùa và rút ra được 1 bài học là Chúa không cho ta hạnh phúc mà chỉ cho ta cơ hội để hạnh phúc thôi (tất nhiên, bài học này không phải học từ nhà chùa mà là học từ cái film Evan đóng thuyền phát tối khuya ngày mồng hai trên HBO hay Star Movie gì đấy quên rồi, héhé). Cho nên tổng kết lại Tết này là Tết vui vẻ, nhẹ nhàng (tất nhiên không phải không có chuyện nhưng cái gì bỏ qua được thì bỏ qua thôi) với phương châm cho đi thì sẽ nhận được. Hay đúng hơn là, cho đi cũng chính là đã nhận được. Đơn giản thế thôi.

Phương hướng nhiệm vụ: Tuy nhiên mình vẫn có một ham muốn tột bậc. Không biến cái ham muốn tột bậc đó thành gánh nặng làm mất vui, nhưng không có nghĩa là từ bỏ cái ham muốn ấy. Vẫn tin, và sẽ thành công. Vì Tết này đi 2 cái chùa và rút ra được 1 bài học là Chúa không cho ta niềm tin mà chỉ cho ta cơ hội để tin tưởng thôi, cho dù năm nay, theo cuốn bói mua ở chùa thì hai sao xấu nhất đã thuộc về vợ chồng nhà ta: nam La Hầu - nữ Kế Đô. Nhưng như đã nói, sẽ cố hết sức để nắm bắt cơ hội của hạnh phúc...

Chính vì mình bị sao Kế Đô nên không được xài màu đỏ (thật ra là hợp ý mình, từ trước đến nay mình ghét nhất là màu đỏ nên mình kiêng theo thôi, chứ có sao gì mà bảo kiêng màu vàng thì đừng hòng, héhé), mà cái máy chụp hình mới vừa được cậu chồng đem về cho thì màu đỏ chót hà, nên mấy ngày trước Tết bắt chồng chở đi vòng vòng mua cái bao đựng máy chụp hình bao lại cho nó bớt đỏ, héhé, nhưng không mua được cái bao nào có chữ Kodak hết. Vì vậy phần kế cuối của entry này bạn Yelaw tranh thủ nhờ bà con cô bác có thấy ở đâu bán bao máy chụp hình Kodak thì chỉ dùm, hoặc mua dùm, tất nhiên đừng chọn cái bao màu đỏ nhé, héhé

Cuối cùng là chúc sức khỏe quý vị đại biểu. Chúc pà kon cô pác pạn pè gần xa năm mới sức sống mới thành công mới; dzui dzẻ trẻ khỏe; an khang thịnh vượng vạn sự như ý luôn hé!!!

22 tháng 1, 2009

Đường hoa Nguyễn Huệ


Đường hoa Nguyễn Huệ, hình như, lần đầu tiên được tổ chức vào năm 2004. Năm 2005, quyết tâm bon chen đi đường hoa cho bằng được, nhưng cuối cùng chạy ra được tới đó rồi cũng đành quay về. Mà tự nhiên, lúc đó, ước gì sau này mình sẽ làm việc ở đâu đó trên con đường Nguyễn Huệ để hằng ngày đứng trên cửa số nhìn xuống đường hoa cũng như có thể tranh thủ chụp hình bất cứ lúc nào.

Một suy nghĩ thoáng qua và chưa bao giờ lặp lại lần thứ hai, kỳ lạ thay, sau 4 năm, đã thành sự thật một phần ba.

Một phần ba, tức đúng là đang làm việc đâu đó trên con đường Nguyễn Huệ, nhưng mà không có hằng ngày đứng trên cửa sổ nhìn xuống đường hoa vì từ cửa sổ không nhìn được chính diện ra đường hoa mà chỉ thấy một phần xeo xéo thôi, với lại cũng chưa tranh thủ chụp được tấm hình nào với nó, ít nhất là cho đến lúc ngồi gõ entry này.

Tuy nhiên, đổi lại mình có được cái khác.

Cái cảm giác kỳ lạ mà 5 lần đường hoa trước chưa bao giờ có được với mình.

Cái cảm giác thân thuộc "của mình" chứ không phải là "của người ta".

Cái cảm giác thú vị ngày 4 bận chui dây đi ngang qua đường hoa để rồi ồ à thấy mới hôm qua chỉ là những đường phấn vẽ, những viên gạch xây, những bao cát lắp, đến hôm nay đã thành cái hồ nước long lanh với bờ cỏ xanh rì và cây cầu tre lắc lẻo.

Cái cảm giác gần gũi như được sống, được thở, được chứng kiến và đồng hành với đường hoa lớn lên từng ngày, từng ngày. Để mỉm cười nghĩ rằng sẽ còn tuyệt vời hơn biết bao nhiêu, nếu một ngày nào đó mình được sống, được thở, được chứng kiến và đồng hành cùng những đứa trẻ lớn lên từng ngày...

Và như vậy là, tự nhiên, cảm thấy yêu cái đường hoa 2009 đến nao lòng. Mình cũng không biết là đường hoa năm nay có đẹp hơn hay mới lạ hơn so với các năm trước không, vì thật sự mình chẳng có ấn tượng gì hết với những con đường hoa của những năm về trước. Năm nay, là lần đầu tiên. Với đường hoa này, cảm giác cũng dịu dàng và trong trẻo như một mối tình đầu...

Entry này được viết không phải để kêu gọi mọi người hãy dành thời gian đến với đường hoa Nguyễn Huệ năm nay, càng không phải để khuyên răn mọi người đừng chà đạp lên những bông hoa, lên công sức và niềm tin của những người yêu hoa. Entry này được viết đơn giản chỉ với một hy vọng rằng, một ngày mùa xuân đẹp trời nào đó, một số bạn bè xinh xắn nào đó đi đường hoa Nguyễn Huệ, ngang qua đoạn số 6 chủ đề "Nguồn cội", sẽ nhớ đến Yelaw và cái entry lẩn thẩn này, hehe

À, tự dưng cảm thấy mình đã phần nào trở lại giàu có rồi, háháhá

Đây là toàn bộ "tài sản" của Yelaw đây ạ! Tranh thủ chụp trước giờ khai mạc. Nóng hổi vừa thổi vừa post luôn nha, hehe

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket PhotobucketPhotobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket PhotobucketPhotobucket Photobucket Photobucket Photobucket

P.S.: Bạn bè nào đi ngang đường hoa Nguyễn Huệ mà nhớ Yelaw thiệt thì nhớ về comment nhé, héhé

19 tháng 1, 2009

Viết cho mùa xuân trước mùa xuân đầu tiên


Đã 3 tháng rồi mình chưa viết blog. Không thể ngờ được. Càng không thể ngờ được là năm 2008 đã trôi qua thật rồi, năm Kỷ Sửu thì còn vài ngày nữa là cũng sẽ đến thôi...

Năm 2008 đã trôi qua thật rồi. Và mình vẫn chưa làm được.

Thật ra, công bằng mà nói, mình cũng đã làm được kha khá việc. Những việc "được" nhất của mình trong năm qua bao gồm:

- Thành công nhất: Chuyển qua chỗ làm mới, sau một buổi phỏng vấn củ chuối tiếng Anh xen lẫn tiếng Việt loạn xà ngầu. Không hiểu sao vẫn được chọn, hehe. Đây thật sự là một bước ngoặt đối với mình. Về nhiều thứ. Nói chung, ở đâu cũng có cái hay cái dở, cái này cái kia, nhưng như vậy cũng có thể gọi là tạm hài lòng. Nếu không chuyển chỗ làm mới thì chả hiểu tình hình tài chính của mình sẽ còn bi thảm đến mức nào, hixhix (nghĩa là bây giờ thì cũng đã bi thảm lắm rồi ạ, hehe)

- Kiên nhẫn nhất: Sau 4 tháng chờ đợi với nhiều lần dời tới dời lui, tương ứng với nó là kế hoạch riêng của mình cũng bị đổi tới đổi lui, cuối cùng mình cũng được bảo vệ. May thật!!! akak. Thôi thế là sắp thành Thạc sĩ Luật học rồi đấy nhé, chỉ chờ lãnh cái bằng nữa thôi (mà không biết đến bao giờ, hehe). Đã làm Thạc sĩ Luật học thì dù thế nào đi nữa cũng cần phải kiên nhẫn hơn Cử nhân Luật một bậc, cứ chờ tiếp đi em...

- Dũng cảm nhất: Đi đăng ký học lớp luật sư, và trên thực tế đã học được hơn tháng rồi. Mô Phật!!! Cầu trời cho con mau qua khỏi kiếp nạn này!!!

- Đột phá nhất: Biết đi xe tay ga, háhá. Cách đây vài tháng thôi thì vẫn còn phải đi chiếc xe cub 50 lẹt đẹt cho nó "an toàn", héhé. Sau đó thì nổi hứng lên xách một con xe vàng khè về nhà... trùm mền, ngày ngày vẫn đi làm bằng em 50. Rồi bằng vài cái sự bực mình của một vài ngày khác nhau cộng lại, một sáng thứ hai đẹp trời tự xách xe ra đường đi thẳng một mạch tới công ty cho bõ tức. Nhờ vậy mà biết đi xe, hehe

- Dzui dzẻ nhất: Đi du lịch lung tung, một mình có, hai mình có mà nhiều mình cũng có. Bắt đầu từ tháng 4 Hà Nội đến tháng 6 Vũng Tàu, tháng 7 lại quay lại Vũng Tàu (bằng cái kỷ niệm nhớ-xếp-mền-trước-khi-rời-khỏi-khách-sạn), tháng 8 vi vu ra Nha Trang đi dù lượn, tháng 9 thì khăn gói qua Macau ở Venetian, tháng 10 tháng 11 ở yên đến tháng 12 chịu không nổi phải lết ra Mũi Né đón kỷ niệm 2 năm ngày cưới. Chắc tại cái tính ham chơi thế mà đến những ngày cuối năm lại cứ tưởng như mình đang đi du lịch Quảng Ninh, háhá

- Hạnh phúc nhất: Gia đình bình yên vui vẻ đầm ấm, bố mẹ ông bà khỏe mạnh, các em học giỏi ngoan ngoãn, bạn bè đã lần lượt hết "ế", héhé, vậy là mình mở hàng tuy cũng hơi bị tệ nhưng mà tiền hung hậu kiết, qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai, hehe. Tình hình tài chính tuy có phần căng thẳng nhưng cũng sắm sửa tương đối được cho gia đình mình, dẫu sao cũng thấy an ủi lắm, vì lúc trước bản thân mình chưa làm được gì thì đã lo đi lấy chồng mất tiêu...

- Bình yên nhất: Là cái gia đình be bé con con của mình, sau 2 năm cũng chỉ mới có 2 thành viên, và hứa hẹn là đến tận năm sau, tức năm 2010, mới sẵn sàng đón thêm 1 thành viên nữa (2, 3, 4 thì càng tốt, hehe). Những cái không đáng nhớ đã thật sự lùi xa. Còn lại những yêu thương về gần. Rất gần...

Nhưng bên cạnh đó cũng có những cái nhất đáng buồn, cụ thể là:

- Thất thu nhất: Chuyện là từ hồi năm 2007 kỷ niệm 1 năm ngày cưới, 1 chỗ thì tiệc tùng bánh kem linh đình không hề có lấy một món quà hay một lời chúc mừng, 1 chỗ thì chẳng tiệc tùng gì ráo cũng có nguyên một bộ drap mền. Đến khi vừa bảo vệ xong, nghĩ rằng mình ăn ở đây ngủ ở đây trong suốt thời gian làm luận văn nên lại lẩu liếc kem kiếc, thế là cái buổi đó bị biến thành chuyến chụp hình Noel không-có-nhân-vật-chính, mà cũng có thể hiểu là rất-nhiều-nhân-vật-chính, ăn uống xong chấm hết. Tự nhiên nhớ tới tựa đề một truyện ngắn, Đàn bà xấu thì không có quà, hehe, mình thì rõ ràng không phải là xấu, nhưng chắc là do đang đóng một vai trò cũng hơi xấu xấu, nên không có quà...

- Thất bại nhất: Chính là chưa thực hiện được một trong mấy cái mới đã đề ra hồi đầu năm 2008. Tình hình có nhiều diễn biến phức tạp lắm. Nhưng rồi cũng sẽ ổn thôi. Mình tin thế. Trước mắt cứ nghĩ là do phải đi học lớp luật sư nên không có nhiều thời gian dành cho gia đình. Thôi cứ chờ đến khi nào học xong cái đã. Rồi sẽ tính đến cái ham muốn tột bậc của mình, cũng giống như cái ham muốn tột bậc của Người: "Không có gì quý hơn độc lập tự do!!!"

- Thất vọng nhất: Những tháng cuối năm gần như mình không update blog, cái nơi mà mình đã tưởng là nếu không còn nó thì mình sẽ không thể nào sống nổi! Hóa ra, mọi chuyện đều nhẹ tựa lông hồng... Cái gì cũng quen thôi... Lý do? Cũng chẳng hiểu là vì cái gì nữa? Một thời gian khá dài trước đây thấy mình rất giàu có, cả về tình cảm lẫn độ "nhạy cảm chính trị xã hội", hehe, nên đụng cái gì cũng muốn viết, và may mắn là, cũng viết khá hay. Nào là tình cảm vợ chồng, gia đình, bạn bè... Nào là những suy tư trăn trở về cuộc sống... Nào là những bức xúc quốc kế dân sinh... Bây giờ thì thấy đề tài của mình ngày càng hạn hẹp và nghèo nàn. Những bài mới gần đây chỉ thấy toàn hình là hình, nghĩa là câu chữ dần trở nên bế tắc. Đề tài duy nhất mình thật sự quan tâm thì lại là một-mái-nhà-có-hai-người-đàn-bà. Mà cái này thì, một trong những nguyên tắc của mình là không được vạch áo cho người xem lưng (lưng mình + lưng người khác), nên cuối cùng không viết. Thế là chẳng có cái gì hay ho để bỏ lên blog. Đọc lại những bài viết cũ nhiều khi thấy rất buồn...

Nhưng đúng là có những cái phải qua đi như một quy luật tất yếu của cuộc sống. Có thăng có trầm. Có hợp có tan. Có oanh có liệt, hehe

Biết đâu, khoảng giữa năm 2009, cảm xúc sẽ lại thăng hoa?

Biết đâu, khoảng cuối năm 2009, sẽ lại thấy mình vô cùng giàu có như đã từng?

Biết đâu, khoảng đầu năm 2010, một mùa xuân thật sự sẽ lại đến, sau 3 năm, là mùa xuân đầu tiên? Mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên...