23 tháng 9, 2008

Vợ đi vắng

Vợ đi vắng 4 ngày. Chồng ở nhà mua đồ bấm điện tử gắn vô máy tính chơi đua xe. Không biết có thiệt là ngoan dữ vậy hông? hehe

Vợ đi vắng 4 ngày. Chồng ở nhà dọn hết đống sách vở vợ bày bừa trên bàn định là bảo vệ xong rồi dẹp luôn thể. Không biết sao chồng lại trở chứng siêng năng quá chừng? hehe

Vợ đi vắng 4 ngày. Chồng ở nhà cất lại rồi xếp ngay ngắn các loại báo mấy ngày qua để dành cho vợ vì biết vợ mà thiếu báo là không sống nổi. Không biết chồng có biết vợ vừa đọc báo vừa thấy thương chồng đến mức nào hông? hehe

17 tháng 9, 2008

Vẽ tương lai (tiếp theo) hay chuyện hộp màu


Đương nhiên, muốn vẽ bất cứ cái gì thì cũng cần phải có hộp màu hết á. Hộp màu có thể tự mua, hoặc xài ké với người khác. Tất nhiên, xài ké với người khác thì đỡ tốn tiền mua, muốn xài bao nhiêu thì xài, cũng sướng. Nhưng lắm lúc lại bất tiện ở chỗ, người khác, với tư cách là chủ hộp màu, muốn mình dùng màu này chứ không phải là màu kia cho bức tranh của riêng mình, dù rằng nó xuất phát từ thành ý của chủ hộp màu muốn bức tranh của mình đẹp hơn thôi, nhưng mình không thấy đẹp. Mình không thích. Mình muốn dùng màu kia. Mà ngay cả khi mình đã có ý định dùng màu này đi nữa, chỉ cần nghe bảo phải dùng màu này, thì tự dưng lại đổi ý muốn dùng màu khác, nhiêu khê và lì lợm thế đấy.

Bởi vì nhiêu khê và lì lợm thế nên từ lâu đã nung nấu ý định mua riêng cho mình một hộp màu, vẽ một bức tranh của riêng mình theo ý của riêng mình. Vẽ tất cả những gì mà mình thích, dù chưa hẳn là nó đẹp. Và không vẽ những gì mà mình không thích, cho dù nó đẹp đến mấy đi chăng nữa. Bức tranh đẹp, theo mình, là bức tranh mà ở đó người vẽ hoàn toàn được tự do thể hiện chính bản thân mình. Hết.

Từ lâu đã nung nấu ý định mua riêng cho mình một hộp màu. Nhưng vì lẽ này hay lẽ khác, đến nay, vẫn chưa mua được. Ngày trước, người ta có bán riêng từng tuýp màu, hôm nay có thể mua màu vàng trước rồi ngày mai mua màu xanh, ngày mốt mua màu đỏ. Nhưng lúc đó, ngay cả tiền mua mỗi ngày một tuýp màu, mình cũng không có. Bây giờ, đã có đủ tiền để mỗi ngày mua một tuýp màu, thì, người ta lại trở chứng không bán từng tuýp nữa, mà bán nguyên hộp màu to đùng đoàng cơ.

Bế tắc! Bế tắc không chỉ nằm ở thực tế, mà còn nằm ở cảm giác. Thà là không đủ tiền mua từng tuýp màu luôn, hoặc là người ta chưa bao giờ bán riêng từ tuýp màu, thì mình vẫn còn có thể cặm cụi ngồi vẽ bức tranh bằng hộp màu vay mượn, có những mảng màu không theo ý của riêng mình, nhưng có thể tạm hài lòng. Bây giờ, phóng tầm mắt ra xa, biết có nhiều người đang hý hoáy tô tô vẽ vẽ bức tranh của riêng họ bằng hộp màu của riêng họ, nhớ đến những ước mơ thêu dệt cho một bức tranh hoàn toàn độc lập của riêng mình, chán, không thèm đụng tới hộp màu vay mượn luôn nữa. Và biết rằng, sẽ chẳng còn cơ hội nào để mình có thể hài lòng với bức tranh có những mảng màu không như ý vẽ bằng hộp màu vay mượn nữa. Không bao giờ…

Thế mới là bế tắc chứ!!! Huhuhu…

7 tháng 9, 2008

Endless Love












Wedding Ceremony
















Wedding Party
















The Bride